Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 319: Giọng Nói Khàn Khàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu có biết không, nếu Lục Tấn Uyên có thể giúp cậu, con đường của cậu sau này sẽ suôn sẻ như thế nào."

Diệp Tư Duyệt vỗ đùi.

Mạc Ưu thực sự quá ngốc, quá ngay thẳng cũng hơi ngớ ngẩn.

"Vậy cũng hết cách rồi."

Mạc Ưu không nói rằng cô có một số điện thoại của Lục Tấn Uyên, cô đã hạ quyết tâm rằng sẽ không dính dáng đến người đó.

"Vậy, cậu bị thương, còn Mạc Thiên Vũ đâu? Phan Chí Lan thì kệ đi, nhưng chồng chưa cưới không đến thăm cậu thì quá vô lý rồi?"

"Công việc của anh ấy rất bận, hơn nữa còn ở nước ngoài..."

Nhắc đến Mạc Thiên Vũ, Mạc Ưu vết thương lại đau nhói.

Cô đã không thể lấy hết can đảm để liên lạc với người đó.

Khi nghĩ rằng cô có thể phải đối mặt với kết quả là bị bỏ rơi, Mạc Ưu rất sợ hãi, bởi vì cô không có gì, vì vậy bây giờ cô đặc biệt lo lắng về những gì cô có được và mất đi, thậm chí ở một mức độ trạng thái tâm lý không ổn định.

"Cậu đừng nói với tớ là anh ta không hề biết cậu xảy ra chuyện đó chứ?”

Diệp Tư Duyệt kinh ngạc, bạn gái xảy ra chuyện lớn như vậy, chồng chưa cưới sao có thể mặc kệ.

Tình cảm giữa họ, theo cô chỉ đơn giản là bị biến dạng.

Đặc biệt là Mạc Thiên Vũ, mặc dù anh ta luôn cư xử rất tình cảm và bao dung, nhưng những gì anh ta làm, dường như được ngăn cách bởi một chiếc mặt nạ, khiến mọi người khó hiểu.

Tuy nhiên, Diệp Tư Duyệt và Mạc Ưu đã nói, cô sẽ không nghe theo lời khuyên của cô ta và cô ta không thể nói thêm nữa.

"Cho dù bận rộn, bây giờ cũng không phải là lúc để ra ngoài làm việc. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với cậu, anh ta cứ mặc kệ không hỏi, không quan tâm như vậy, vậy thì lấy chồng có ý nghĩa gì?"

"Gần đây ở công ty có rất nhiều việc. Anh ấy ít gọi điện hơn trước. Có điều tớ nghĩ chuyện này là bình thường, xong việc anh ấy sẽ trở về trạng thái như ban đầu."

Mạc Ưu vốn dĩ ban đầu cảm thấy bình thường, chỉ là hơi mất hứng, nhưng khi Diệp Tư Duyệt nói như vậy, không thể tránh khỏi cảm giác mình bị tủi thân.

Phụ nữ dù có nhạy cảm đến đâu vẫn cần một người đàn ông ở bên chăm sóc, nhất là vào thời điểm dễ bị tổn thương này.

Chỉ là vì không để cho Mạc Thiên Vũ bị làm phiền, Mạc Ưu sẽ không chủ động.

"Bình thường ở chỗ nào? Cậu không xem phim truyền hình à? Nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta sẽ chỉ ước được trò chuyện với cô ấy 24/24 và ở bên nhau mỗi ngày. Bây giờ anh ta lạnh lùng với cậu như vậy. Nếu sau khi kết hôn mà vẫn tiếp tục như thế này, lẽ nào cậu vẫn muốn tiếp tục?"

"Không đâu..."

Mạc Ưu nói, nhưng bản thân có chút uất ức.

"Một người đàn ông không muốn liên lạc lại với cậu, chắc chắn không phải vì anh ta bận công việc, nếu không phải vì anh ta hết hứng thú với cậu, hoặc... anh ta đang quan tâm đến người khác."

Lời nói của Diệp Tư Duyệt khiến Mạc Ưu tái mặt.

Đối với Mạc Thiên Vũ, cô đương nhiên hết lòng tin tưởng, nhưng...

Quả nhiên cô không mạnh mẽ như cô nghĩ, cô vẫn cần được an ủi và chăm sóc.

"Quên đi, quên đi, cậu hãy tự suy nghĩ đi. Tớ đói bụng rồi, đi mua đồ ăn đây."

Diệp Tư Duyệt không muốn ép cô làm bất cứ điều gì, vì vậy cô đã thay đổi chủ đề.

Mạc Ưu liền nhớ tới người trong phòng có đồ ăn: "Không cần, ở đây có đồ sẵn."

Diệp Tư Duyệt gật đầu, Ôn Ninh mở hộp thức ăn ra, vừa thấy liền rất kinh ngạc.

Đồ bên trong đó, đều là cô thích ăn?

Nhưng cô dường như chưa nói về sở thích của mình với Lục Tấn Uyên.

Làm sao người đó biết được chuyện này?

Mạc Ưu đột nhiên cảm thấy rùng mình, chẳng lẽ đã bị điều tra rõ ràng rồi sao?

"Sao vậy, đây đều là món cậu thích ăn mà."

Diệp Tư Duyệt nhìn cô, có chút khó hiểu.

Mạc Ưu lắc đầu, nhìn đồ ăn, đột nhiên chán ăn.

Một mặt, chuyện của Mạc Thiên Vũ như hình với bóng, mặt khác... Sự tồn tại của Lục Tấn Uyên khiến cô cảm thấy không yên tâm.

Sau khi ăn vài miếng, Diệp Tư Duyệt đề nghị đi nói đêm nay sẽ ở cùng cô, có lẽ vì thấy cô quá đáng thương khi sống một mình ở đây.

Mạc Ưu không từ chối, hai người dọn giường, sau đó nằm xuống, thời gian trôi qua một cách buồn chán.

Trên TV có đang một chương trình điều giải nhàm chán, chắc là sau khi nam nữ kết hôn, hóa ra trước đó cô ấy đã phá thai, không thể chấp nhận được, hai người đã xảy ra cãi vã.

Mạc Ưu xem rất say mê.

Trong màn hình, một nam một nữ đang tranh cãi, cãi vã làm nước bọt bay khắp nơi, người dẫn chương trình cũng không xem, suýt chút nữa là động tay động chân.

“Cậu nói xem, có phải mỗi người đàn ông đều không thể chấp nhận việc người phụ nữ của mình đã sinh con cho người khác?” Mạc Ưu nhìn, có chút xúc động và có chút thất vọng, trong tiềm thức hỏi bản thân đang suy nghĩ gì.

"Con à? Sao không thể không nhận, bây giờ đã là năm 9012 rồi. Có ai quan tâm đến chuyện này không? Nhưng cô gái này quả thật là sai khi che giấu nó. Cô ấy quá không thành thật, bị phát hiện cũng là đáng đời." Nói xong, Diệp Tư Duyệt nhận ra có gì đó không ổn ở Mạc Ưu, liền nhìn cô một cách thận trọng.

“Không sao, tớ hỏi vậy thôi.” Mạc Ưu sững sờ không đề cập đến đề tài nữa.

"Tớ nghĩ rằng ngoài những gia đình có con thừa kế gia tài, những người khác cũng không quan tâm. Cứ thẳng thắn trao đổi. Suy cho cùng có biết bao bà mẹ lấy chồng lần hai có con thành công tìm được hạnh phúc cho riêng mình?"

Mạc Ưu gật đầu, nhưng vẫn còn bàng hoàng, thấy tâm trạng bình thường của cô, Diệp Tư Duyệt cũng ngừng làm ồn.

Cô ta biết một chút về quá khứ của Mạc Ưu nhưng cũng không rõ ràng lắm, cô ta biết rằng cô đã gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng cô ta không biết chính xác là như thế nào, cô ta liên tục đặt ra những câu hỏi không hợp với tính cách của mình, chỉ có thể an ủi cô: "Loại biểu diễn này, những kịch bản mà đạo diễn tìm người viết đều là giả tạo, không cần quan tâm quá, nếu nghiêm túc thì sẽ thua."

Mạc Ưu lắng nghe lời an ủi của Diệp Tư Duyệt. Cô biết cô ta có ý tốt, nhưng cuộc đời của cô, nếu tính tất cả những gì đã trải qua, sẽ vô lý hơn cái gọi là kịch bản trên TV, nhưng cuộc sống mà vẫn phải sống tiếp.

Cô nhớ lại những gì Mạc Thiên Vũ đã nói, vào ngày anh ta hẹn cô hẹn hò, cô không thể tin vào tai mình, tưởng đó là một trò đùa, nhưng anh ta kiên quyết nói rằng anh ta không quan tâm đến quá khứ của cô.

Bởi vì câu nói này, cho dù sau này thái độ của anh ta càng ngày càng hờ hững, cô cũng chưa từng nghi ngờ cái gì, nếu anh ta không yêu cô thì không cần thiết phải đối với cô như vậy.

Vì vậy, cô nên có chút tin tưởng vào anh ta?

Vừa nghĩ, Mạc Ưu liền đứng dậy: "Tôi vào nhà vệ sinh chút."

Rồi khoá cửa lại, cô mở điện thoại bấm số của Mạc Thiên Vũ.

Liền nghĩ anh ta giờ chắc mới ngủ dậy.

Nhạc chuông điện thoại vang lên một hồi, đối với Mạc Ưu, những giây ngắn ngủi này giống như một thế kỷ, cô nín thở không dám bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào bên kia.

Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

“Alo?” Giọng nói của Mạc Thiên Vũ có chút mệt mỏi và nhàn nhạt.

"Là em..." Trong lòng Mạc Ưu hơi thắt lại, do dự nói ra, thật sự là không biết nói như thế nào, để người ta dễ dàng tiếp nhận.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của Mộ Thiên Vũ nhàn nhạt truyền đến, Mạc Ưu cảm thấy giọng nói của anh ta đặc biệt khàn khàn, rất khác với giọng nói dịu dàng thường ngày, dường như hơi thở của anh ta nghe dày hơn rất nhiều.

Lẽ nào cơ thể anh ta không được khoẻ?
« Chương TrướcChương Tiếp »