Chương 318: Giàu Và Đắt

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Ưu lại bực bội.

Mất ngủ bước ra khỏi giường, trên người có chút đau nhức nhưng không nặng, dường như không có vết thương nào nghiêm trọng.

Sau khi nhìn cách bài trí xung quanh, Mạc Ưu nhận ra rằng đây chắc là phòng VIP do nhà họ Lục đặc biệt đặt cho cô.

Căn phòng rộng rãi, tất cả các loại nội thất rất sạch sẽ và lộng lẫy, có ghế sofa, giường, quầy pha trà và bàn ăn...

Đủ thứ sẵn có, thoạt nhìn là thú vui của giới nhà giàu.

Mạc Ưu lắc đầu, những đồ này đối với anh có lẽ chỉ tiện tay mà thôi, nhưng người bình thường như cô lại không khỏi ngưỡng mộ.

Quả nhiên ngay từ đầu họ đã không cùng một thế giới rồi.

Đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân.

Mở cửa, một người đàn ông bước vào: "Tôi là trợ lý của Lục thiếu. Tôi tới đây để đưa cho cô những đồ này."

Mạc Ưu suy nghĩ một chút: "Đồ? Đồ gì?"

Cô không nhớ Lục Tấn Uyên đã lấy đi của mình những gì.

"Ừm, bởi vì cứu tiểu thiếu gia mà quần áo bị hỏng, bị thương ông chủ bảo tôi tới mang quần áo cho cô."

An Thần nói xong liền bảo những người phía sau mang theo một vài bộ quần áo.

Vừa bước vào Mạc Ưu đã bị sốc.

Cho dù phải bồi thường, chỉ cần gửi một hai cái là đủ rồi, nhưng Lục Tấn Uyên thật sự đã gửi rất nhiều quần áo hàng hiệu?

Suy cho cùng, cô cũng tham gia vào lĩnh vực thiết kế, cô đã quen với những thương hiệu đó, cô có thể nhận ra những thứ đó đến từ đâu trong nháy mắt.

"Không... không cần... cái này quá khoa trương rồi.”

Mạc Ưu vừa mừng lại vừa lo, cô bình thường luôn rất tiết kiệm, sẽ không mua những món đồ danh giá này, Lục Tấn Uyên gửi những thứ này khiến cô cảm thấy bất an.

"Mạc tiểu thư không phải trách đâu. Nếu cô không muốn, ông chủ chỉ có thể tiếp tục phái người đến giao đồ cho đến khi cô nhận lời."

An Thần nhìn Mạc Ưu bình tĩnh nói.

Lục Tấn Uyên sẽ không vô cớ mang ơn người ta, đối với người tử tế thì nhất định sẽ được nhận gấp bội, anh cho đi một ít quần áo thì cũng chỉ là một miếng bánh mà thôi.

"A."

Mạc Ưu nhìn quần áo chất đống trên sô pha như đồi núi, có chút chói mắt.

Đây tính là gì đâu, việc trả nợ của những người giàu, đều là tùy hứng vậy sao?

"Vậy... tôi sẽ để lại một chiếc, đủ mặc."

"Không, cô phải nhận tất cả."

An Thần kiên quyết, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng là có loại dũng khí khiến người ta không thể phản bác.

Đúng lúc Mạc Ưu còn đang đau đầu không biết giải quyết những chuyện này như thế nào thì có người gõ cửa.

"Mạc tiểu thư, bữa tối của cô."

Mạc Ưu có chút kinh ngạc, bước tới mở cửa, chỉ thấy một nhân viên y tế bưng một hộp đồ ăn đóng gói đến: "Tôi không gọi ai mang đồ ăn...?"

"Không, đây là của cô."

Trong vụ tai nạn nhiều năm trước, Mạc Ưu sống ở bệnh viện mấy năm, nhưng là lần đầu tiên nhân viên y tế chăm sóc như vậy.

“Là Lục thiếu ra lệnh.” Người đó đối Mạc Ưu thái độ rất kính nể.

Mạc Ưu cảm thấy hơi khó chịu với cảm giác được nịnh hót không thể giải thích được này.

Kết quả là nhìn lại, An Thần cũng lợi dụng cơ hội này rời đi, những thứ đó đều bỏ lại.

Những người này đang làm cái gì vậy?

Mạc Ưu không nói nên lời.

Ngay khi Mạc Ưu nhìn những thứ trước mặt và lo lắng, thì tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Mạc Ưu cậu đang ở đâu? Không phải nói hôm nay đi thử áo cưới sao? Tớ đã đến nửa ngày rồi, chờ đến nỗi hoa cũng tàn rồi, cậu đâu?"

Khi Diệp Tư Duyệt nói, đó là một lời khiển trách khiến Mạc Ưu sững sờ.

Diệp Tư Duyệt là người bạn tốt hiếm hoi của cô sau khi cô bị mất trí nhớ, lần này cô kết hôn, Diệp Tư Duyệt đã nói hai người sẽ cùng nhau đến cửa hàng đồ cưới để thử váy cưới và để cho cô xem và cho ý kiến.

Biết đâu được lại xảy ra những chuyện này, lúc vào viện đầu óc choáng váng, cô thật sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện liên quan đến hôn nhân làm cô quên mất.

“Thực xin lỗi, xin lỗi, bên tớ xảy ra chút chuyện, nên không qua đó được, tớ không cố ý để cậu chờ lâu đâu.” Bởi vì chính mình không giữ lời nói, nên Mạc Ưu có thái độ tốt đẹp thừa nhận sai lầm của mình.

"Chuyện gì mà quan trọng hơn đồ cưới của cậu, không phải mẹ chồng tương lai độc ác lại tới tìm lỗi chứ? Cậu nói cho tớ biết, tại sao cậu lại bị bà ta ức hϊếp như vậy... có muốn tớ giúp cậu không?"

Diệp Tư Duyệt tính tình thẳng thắn, nghe giọng điệu của Mạc Ưu rất kỳ lạ, lập tức nghĩ đến vẻ mặt khó chịu thường ngày của Phan Chí Lan.

Nếu Mạc Ưu cứ để yên như vậy mà kết hôn, sau này cô có thể sẽ phải chịu đau khổ.

Diệp Tư Duyệt được mệnh danh là kẻ căm thù sự độc ác.

"Không phải đâu..."

Mặc dù Diệp Tư Duyệt không đoán sai nhưng lần này Phan Chí Lan thực sự không cố tình gây sự, lý do của bà ta rất chính đáng.

"Vậy có chuyện gì, cậu bây giờ đang ở đâu."

Diệp Tư Duyệt lo lắng khi nghe giọng nói ngập ngừng của Mạc Ưu.

Chắc không phải xảy ra chuyện rồi chứ? Nghe có vẻ không có sức lực.

"Đợi tớ về sẽ nói với cậu."

"Nếu bây giờ cậu không nói, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ, nên hãy nói đi."

Diệp Tư Duyệt không muốn có bất đồng xảy ra, Mạc Ưu bất lực, chỉ có thể nói ra: "Tớ gặp một số phiền phức, đang trong bệnh viện."

“Hả?” Diệp Tư Duyệt hét lên: “Bệnh viện nào, tớ lập tức đến ngay!

Mạc Ưu có chút cảm động khi nghe người bạn tốt muốn đến tìm mình: "Cậu không bận sao?"

"Dù bận thế nào tớ cũng phải đi xem tình hình thế nào, đừng nói nhảm, gửi địa chỉ đi, nhanh lên."

"…”

Mặc dù Diệp Tư Duyệt rất nghẹn ngào khi nói, nhưng sự lo lắng đã hiện rõ. Sau khi Mạc Ưu cho cô ta địa chỉ, vẻ mặt cô ta đã nhẹ nhõm hơn một chút.

Ngay sau đó, Diệp Tư Duyệt vội vã đến nơi.

Nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Mạc Ưu, cô ta nhíu mày: "Làm sao vậy? Có người đánh cậu? Người đó đâu?"

"Đã bắt được rồi."

Mạc Ưu cười tỏ vẻ mình không sao, Diệp Tư Duyệt nhìn cô: "Làm sao mà bị đánh? Bình thường cậu có gây ra chuyện đâu."

"Chính là, gặp một vài chuyện..."

Mạc Ưu không có gì để giấu Diệp Tư Duyệt, vì vậy cô đã nói tất cả.

Diệp Tư Duyệt gật đầu nghe, sau khi nghe xong, liếc nhìn căn phòng sang trọng, sau đó là hàng núi quần áo hàng hiệu nổi tiếng.

Sau đó, cô ta không thể nhịn nổi mà hét lên: "Cậu đang đùa sao?"

"Cậu đã gặp phải thiếu gia nhà nào? Người khác đều đã nói, tại sao không để anh ta cho cậu một khoản tiền lớn, sau này cả đời cậu sẽ sống an nhàn."

Vẻ mặt của Diệp Tư Duyệt có chút tiếc nuối, Mạc Ưu chắc đầu óc có vấn đề.

Người bình thường sao có thể có đạo đức tốt khi gặp chuyện như vậy?

"Đâu phải vì cái này tớ mới giúp đâu."

“Biết mình có khí chất cao quý, nhưng người cho rằng mình có quá nhiều tiền vẫn khó tìm trên đời.”