Chương 311: Khôi Phục Nhịp Tim

Lục Tấn Uyên không có phản ứng lại lời của bà ta, anh chỉ xem tiến độ giải cứu đang phát trên TV.

Diệp Uyển Tĩnh không biết nên nói gì cho tốt nên chỉ có thể cùng anh xem.

Cứ như vậy thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Không có tin tức, không có tiến độ...

Thậm chí không có tin tức gì về việc tìm thấy xác chết.

"Tấn Uyên, con nhất định phải ăn một chút gì đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể con sẽ không chịu được."

Diệp Uyển Tĩnh thuyết phục một lần nữa, cầm món ăn yêu thích của Lục Tấn Uyên, nhưng Lục Tấn Uyên không nhìn bà ta.

"Mẹ, lần này... thà rằng các người cứ diễn kịch đi."

Cơ thể Diệp Uyển Tĩnh run lên khi bà ta nghe thấy từ diễn kịch, bà ta không khỏi suy nghĩ, có phải lúc đầu lừa dối Lục Tấn Uyên là sai không?

Không những không đạt được hiệu quả như mong muốn mà ngược lại, con trai ngày càng xa lánh mình, lòng tin giữa mẹ và con dường như có một vết nứt vô hình.

"Tấn Uyên sau nay mẹ sẽ không lừa con nữa, chuyện của Ôn Ninh con phải từ từ chấp nhận."

"Nếu thực sự có thể tiếp tục lừa dối thì tốt biết bao như vậy cô ấy có thể vẫn còn một tia hy vọng sống sót."

24 giờ trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra và thời gian cứu hộ chính thức đã trôi qua, cho dù Lục Tấn Uyên không muốn thừa nhận, anh cũng chỉ có thể chấp nhận.

Cơ hội sống sót của Ôn Ninh càng ngày càng ít.

Sau khi Diệp Uyển Tĩnh rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Lục Tấn Uyên vùi đầu vào ga trải giường thút thít nhỏ giọng.

"Vì sao, cho người ta hy vọng rồi lại cướp mất, Ôn Ninh..."

Sau khi mất đi rồi lại có được, nhưng rồi lại mất đi, loại đau đớn như vậy thật khiến anh khó có thể chấp nhận được.

Trong căn phòng trống rỗng, giọng nói đau đớn của người đàn ông vang lên, giống như một con thú bị thương đang rống lên một cách tuyệt vọng.

...

Ôn Ninh cảm giác mình như đang lơ lửng trên mây, thân thể như giảm đi trọng lượng, cảm giác rất kỳ lạ.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ hiện lên, Ôn Ninh thầm nghĩ, cô chết rồi sao?

Hoá ra chết là cảm giác như vậy.

Cuối cùng cô cũng không cảm thấy buồn hay đau khổ nữa.

Không nhịn nổi mà nhớ đến vì để thoát khỏi Lục Tấn Uyên mà đã làm ra trò như kia, nhưng nói dối sẽ gặp quả báo.

Cô đã cố gắng giả bộ đã chết, giả bộ không còn sống, diễn lâu như vậy, cuối cùng cô thật sự đã chết...

Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến hai người... mẹ và con cô.

Vừa mới nghĩ tới đây, khuôn mặt Bạch Linh Ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt, bà ta dường như mới biết được tin tức về tai nạn của Ôn Ninh, lúc này, bà ta chắc đang khóc như trẻ con mười tuổi.

Ôn Ninh cảm thấy trong lòng nhói đau, chính sự cố ý của cô đã khiến mẹ cô chịu nỗi đau mất mát.

Hạ Tử An an ủi Bạch Linh Ngọc, mặc dù rất đau lòng nhưng anh ta vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của bà ta, đồng thời quy hết lỗi vào người anh ta.

"Tất cả là lỗi của cháu, nếu cháu không để cô ấy rời đi một mình… nếu cháu không...”

Ôn Ninh nhìn Hạ Tử An lên án chính mình, không khỏi lắc đầu, không...

Tất cả những điều này không liên quan đến ai cả, nếu phải tìm ra lý do thì chỉ có thể nói do số mệnh của cô không tốt...

Nhưng mà, không ai có thể nghe được Ôn Ninh muốn nói gì, ngón tay lướt qua hai người, không để lại dấu vết.

Ôn Ninh có chút buồn, đúng vậy, cô đã chết không còn trên đời này, làm sao có thể cùng bọn họ nói chuyện?

Nghĩ rằng bản thân có thể biến mất bất cứ lúc nào, Ôn Ninh bay tới chỗ Lục An Nhiên.

Vì cô sắp biến mất, hãy để cô nhìn con lần cuối.

Trái tim rung động, cô liền xuất hiện ở chỗ của Lục An Nhiên.

Em bé nhỏ giờ được người chăm sóc bế và uống sữa bột trông rất vô tư.

Cũng may là thằng bé không biết gì, sẽ tốt hơn rất nhiều là buồn.

Ôn Ninh yên lặng nhìn nó như vậy, lúc này Lục An Nhiên vốn đang bú sữa tốt, đột nhiên vươn tay vẫy vẫy với cô.

Ôn Ninh giật mình, cô tưởng Lục An Nhiên nhìn thấy chính mình, nhưng sau đó cô lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ngây thơ này.

Không thể, làm sao Lục An Nhiên có thể nhìn thấy cô?

Nhưng Lục An Nhiên vẫn không ngừng làm ra những cử chỉ như chỉ dẫn của cô, thậm chí còn ném chiếc bình sữa yêu thích của mình đi, dáng vẻ vội vàng.

"Sao vậy, tiểu thiếu gia?”

Dì Trương đang bối rối, Lục An Nhiên bình thường không làm ầm lên như vậy, lúc uống sữa nó luôn rất ngoan ngoãn.

Không còn cách nào, thấy Lục An Nhiên không hợp tác, dì Trương chỉ có thể ôm cậu đến chỗ cậu chỉ.

Lục An Nhiên đưa tay ra, như muốn nắm lấy ngón tay Ôn Ninh, nhưng không thể chạm vào.

Nỗi buồn không thể giải thích được khiến cậu cảm thấy rất đau đớn, sau vài cái nắm lấy, cậu đã bật khóc.

Ôn Ninh đưa tay ra, cố gắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Lục An Nhiên, nhưng cũng không chạm tới.

Lần đầu tiên, vì thân thể bây giờ cảm thấy yếu ớt và khó chịu.

Nhìn thấy con trai trước mặt mà không được bế, dỗ dành, cảm giác này quá đáng thương rồi.

Là một người mẹ, cô không để lại gì cho cậu, ngay cả khi bây giờ cô muốn nói lời chia tay, nhưng cô đã khiến cậu khóc.

Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, ý nghĩ mạnh mẽ làm cho thân thể cô nặng nề.

Cô... không thể chết.

Cô cũng muốn gặp lại đứa con của mình, những người mà cô quý trọng.

Càng nghĩ, thân thể Ôn Ninh càng nhanh nhẹ nhàng biến mất, Lục An Nhiên nhìn người trước mặt càng ngày càng yếu, càng ngày càng khóc.

Lục Tấn Uyên ở phòng khác nghe vậy liền chạy tới, sắc mặt có chút phờ phạc, bộ râu quai nón mấy ngày nay chưa cạo, trông thật tiều tụy.

"Sao vậy, An Nhiên?”

Mặc dù không rõ tung tích của Ôn Ninh, tình cảm đã dồn vào ngõ cụt, nhưng đối với Lục An Nhiên, Lục Tấn Uyên vẫn vui vẻ và tiếp tục cuộc sống của mình.

Dù thế nào thì anh cũng phải để con của họ lớn lên khỏe mạnh, để Ôn Ninh có thể cảm thấy thanh thản dù không có anh ở bên.

Lục Tấn Uyên ôm Lục An Nhiên trong tay, hết sức dỗ dành, nhưng vô ích, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm hướng Ôn Ninh, khóc sướt mướt.

Lục Tấn Uyên cũng nhìn sang, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.

Sự quen thuộc, hay một loại cảm giác yên tâm đã mất từ

lâu, tóm lại là thứ khiến nhịp tim anh trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, không có gì ở đó... chỉ là trực giác khiến anh cảm thấy rằng người phụ nữ có thể đã trở lại.

"Ôn Ninh, là cô sao?"

Ôn Ninh không trả lời được lời nói của anh, nhìn thấy bộ dạng vừa phờ phạc vừa đau đớn của Lục Tấn Uyên, sự hận thù của cô đối với anh dường như không còn sâu như trước nữa.

"Là tôi... Lục Tấn Uyên, hãy chăm sóc con của chúng ta..."

Ôn Ninh tự lẩm bẩm một mình, sau đó, một bị một lực hút kéo cô vào không trung

Lúc này, trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, điện tâm đồ vốn gần như là một đường thẳng, đột nhiên dao động trở lại.