Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 305: Anh Ấy Đến Rồi "Hôm nay có thể tôi sẽ không về." Lục Tấn Uyên nói với thím Trương, sau đó lên xe, cho tài xế xem địa chỉ và yêu cầu anh ta đi đến đó.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thím Trương nhìn thấy Lục Tấn Uyên rời đi, có chút không đành lòng, có lẽ vì sai lầm nhất thời mà bà bị người khác thay thế. Vừa rồi bà đã nghe thấy nội dung cuộc gọi của Lục Tấn Uyên.

Đương nhiên, Lục Tấn Uyên không biết chuyện này, bế Lục An Nhiên đi với vẻ mặt có chút trầm mặc.

Tuy rằng bây giờ không biết Ôn Ninh nghĩ như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ là cô vẫn còn tình cảm với con của mình. Anh e rằng điều khiến cô ấy không muốn lộ diện là bởi vì những gì nhà họ Lục đã làm lúc đầu, và... những gì anh đã làm với cô ngay từ đầu.

Một tia quyết tâm lóe lên trong mắt Lục Tấn Uyên, anh biết chuyện này đã khiến Ôn Ninh tổn thương sâu sắc như thế nào, nhưng anh không thể nào buông tay được.

Lúc biết tin cô có thể vẫn còn sống, tâm trạng của anh vui sướиɠ không có gì có thể diễn tả được, anh cảm thấy bình yên đến lạ, mảnh ghép thiếu sót trong lòng anh như được lấp đầy. Anh nhất định phải đưa người phụ nữ đó trở về, cho dù là cô hận anh cũng được, nhưng nếu đã bị anh phát hiện ra thì tuyệt đối không thể buông tay.

"A..." Lục An Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu lại hơi vươn tay chọc vào mặt Lục Tấn Uyên.

"An Nhiên, con sắp được gặp mẹ rồi, con có vui không?"

Lục Tấn Uyên ôm chặt đứa trẻ, sự tồn tại của Lục An Nhiên là con bài mặc cả của anh để chắc chắn rằng Ôn Ninh sẽ không rời đi.

...

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại ở khách sạn nơi Hạ Tử An đang ở. Xem ra cũng không có gì đáng chú ý, nơi anh ta sống rất hẻo lánh, tuy là khách sạn năm sao nhưng lại nằm ở ngoại thành, không có nhiều xe cộ qua lại.

Lục Tấn Uyên vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là quản lý sảnh, sau khi nhận ra anh ta, anh ta lập tức háo hức bước tới.

"Anh Lục, có chuyện gì tôi có thể giúp anh không?"

Lục Tấn Uyên cũng không khách sáo: "Hạ Tử An đang trọ ở đây sao?"

Quản lý sảnh do dự một chút: "Thực xin lỗi, đây là quyền riêng tư của khách, chúng tôi không thể tiết lộ."

Hạ Tử An cũng là một nhân vật mà anh ta không thể xúc phạm, vì vậy sau khi nghe câu hỏi của Lục Tấn Uyên, người quản lý sảnh đã thầm than khổ.

Rõ ràng, người đàn ông này không phải đến đây để ở, mà là đến tìm ai đó.

Nếu có chuyện gì đó xảy ra thì sẽ tự rước họa vào thân.

Lục Tấn Uyên nhếch môi cười nhìn khách sạn này, mặc dù phong cách của các tòa nhà khác nhau đều vô cùng sang trọng, nhưng việc kinh doanh ở đây không được tốt lắm vì chủ nhân ở đây quản lí không được tốt, nó đã được rao bán từ rất lâu rồi. Lu Jinyuan ban đầu không có ý tưởng đầu tư vào loại khách sạn này, nhưng bây giờ... Người đàn ông cười nhẹ: "Gần đây, tôi có ý định muốn mua một khách sạn... xem ra ở đây khá ổn."

Nếu người khác nói lời này có thể là khinh thường, nhưng Lục Tấn Uyên nói ra thì rất có sức thuyết phục, dù sao bây giờ tập đoàn nhà họ Lục đang mở rộng nhanh chóng, mua một khách sạn cũng không phải vấn đề lớn.

"Tôi thích những người biết thời thế."

Gợi ý của Lục Tấn Uyên đã rất rõ ràng. Người quản lý sảnh do dự một lúc, sau đó sắc mặt trở nên nịnh nọt hơn một chút: "Chà, ngài Hạ quả thật sống ở đây."

"Còn ai sống cùng anh ta?" Lục Tấn Uyên quan tâm nhất Ôn Ninh.

"Còn có một người phụ nữ, tôi không biết tên là gì..."

"Mấy người chẳng lẽ không đăng ký à?"

"Cái này..." Quản lý đại sảnh lúng túng cười, dù sao cũng là người mà Hạ Tử An đưa tới, làm sao còn dám hỏi thêm?

"Là người phụ nữ như thế nào?" Lục Tấn Uyên cau mày hỏi.

"Tôi không nhìn rõ, hình như cô ta đeo kính râm dày và quấn khăn khi ra vào, có chút khả nghi."

Nói đến đây, anh cũng có chút tò mò, người phụ nữ này dù xuất hiện từ lúc nào cũng luôn trang bị đầy đủ, giống như sợ bị người khác nhìn thấy. Một người như vậy chắc hẳn đang che giấu điều gì đó.

"Ồ?" Lục Tấn Uyên lúc này đã chắc chắn hơn, và hỏi ngay câu hỏi mà anh quan tâm nhất.

"Họ sống cùng nhau à?" Lục Tấn Uyên hít một hơi rồi hỏi. Suy nghĩ Ôn Ninh có thể ở cùng phòng với Hạ Tử An khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu Hạ Tử An dám chạm vào một ngón tay của Ôn Ninh, anh sẽ không ngại làm cái gì đó khiến anh ta phải trả giá.

"Không, hai phòng riêng biệt." Nghe vậy, trong lòng Lục Tấn Uyên dâng trào niềm vui sướиɠ. Không biết hai người bọn họ thực chất không tiến triển gì hay là cảm thấy Ôn Ninh không thể tiếp nhận tình cảm của người khác, có lẽ là bởi vì còn có chút lưu luyến với mình, nói tóm lại điều này làm cho anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Đưa tôi thẻ phòng của người phụ nữ đó." Lục Tấn Uyên không do dự, và chỉ huy một cách độc đoán. Một lúc sau, một thẻ phòng được đưa cho Lục Tấn Uyên. Nhìn số phòng bên trên, người đàn ông cong môi, ôm Lục An Nhiên đang buồn ngủ xuống xe, sải bước đi vào.

Ý nghĩ nhìn thấy Ôn Ninh khiến bước chân của anh nhẹ đi rất nhiều. Không cần gõ cửa, Lục Tấn Uyên dùng thẻ phòng quẹt thẻ. Ôn Ninh không có ở đó, không có ai trong phòng.

"Chẳng lẽ đi rồi sao?" Lục Tấn Uyên cau mày, nhưng thay vì nghĩ đến việc rời đi, anh lại đặt Lục An Nhiên đang buồn ngủ lên giường trước. Có lẽ vì mùi quen thuộc trên giường, Lục An Nhiên không hề khóc, mà nằm lăn lộn trên đó, trông như một đứa bé tò mò.

Lục Tấn Uyên nhân cơ hội nhìn mọi thứ ở đây. Ôn Ninh không mang theo bất kỳ hành lý nào, vì vậy mọi thứ giống như một phòng khách sạn bình thường, ngoại trừ một số mỹ phẩm trên bàn. Lục Tấn Uyên liếc nhìn xung quanh, và thấy một chiếc mặt nạ và một cặp kính râm.

Anh phải nói rằng cô ấy ngụy trang rất cẩn thận.

Cứ như vậy, Lục Tấn Uyên ngồi ở chỗ này, không có một chút sốt ruột chờ người khác, ngược lại tâm trạng có chút hưng phấn.

Anh rất tò mò không biết Ôn Ninh sẽ như thế nào khi xuất hiện trước mặt anh... Sau khi Ôn Ninh ăn tối với Hạ Tử An ở bên ngoài trở về, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Vé đã được đặt, và chúng ta sẽ mau chóng trở về."

Hạ Tử An lo lắng rằng sẽ gây thêm rắc rối, giờ Ôn Ninh đã hiện thực hóa ước nguyện của mình, anh hy vọng sẽ đưa cô trở lại càng sớm càng tốt để trị liệu thôi miên.

"Nhanh quá…" Ôn Ninh do dự, hôm nay gặp Lục An Nhiên rất thuận lợi, cô có một hi vọng ngông cuồng, có thể gặp thêm vài lần.

"Tôi sợ sẽ có rắc rối." Hạ Tử An cầm tay Ôn Ninh, nhìn thấy trong mắt lo lắng, Ôn Ninh không biết nói gì, người này vẫn luôn lo lắng vì mình.

"Tôi biết." Ôn Ninh gật đầu, hai người liền nói chuyện khác, sau đó Ôn Ninh trở về phòng.

Tuy nhiên, vừa mở cửa bước vào, cảnh tượng bên trong khiến cô há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »