Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 299: Chấp Niệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, thôi miên sư xem xét tình hình của Ôn Ninh, lập tức nhíu mày lại.

“Sao vậy?”

“Chấp niệm của cô ấy bây giờ quá sâu, vạn nhất đến lúc đó muốn cưỡng ép xóa bỏ kí ức của cô ấy, sợ là sẽ dẫn đến phản tác dụng.”

“Vậy... phải làm thế nào?”

Hạ Tử An không nghĩ sẽ phức tạp như vậy, hung hăng bóp nát thuốc lá trong tay.

Thôi miên nếu gặp phải khiến trách mãnh liệt, đến lúc đó hiệu suất thất bại sẽ tăng lên.

Lỡ như xảy ra chuyện gì... anh ta có chết cũng không tha thứ cho mình.

“Thứ mà cô ấy chấp niệm, là cái gì?”

Hạ Tử An nhíu mày, là cái gì... anh ta lập tức nghĩ đến đứa bé, nhưng vẫn còn một phỏng đoán sâu xa, anh không muốn nói ra.

Ôn Ninh hiện tại... đã thật sự buông tay với Lục Tấn Uyên chưa?

Trên đời không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ, nỗi hận của cô, là bởi vì bị Lục Tấn Uyên tổn thương, còn bởi vì yêu nên càng hận, điểm này Hạ Tử An cũng không rõ.

Nhưng mà, việc anh ta hy vọng có thể xóa triệt để cái tên Lục Tấn Uyên này trong tâm trí Ôn Ninh, là thật.

“Nếu mà còn có biện pháp, tạm thời để cô ấy bỏ đề phòng xuống, tỉ lệ thành công của thôi miên sẽ càng nhiều.”

Denis nói rồi, đợi Hạ Tử An đáp lại.

“Tôi biết rồi, bây giờ anh chuẩn bị cho tốt, cái khác để tôi lo”

Denis gật đầu, nhưng hắn không nhịn được mà nói: “Nhưng, một khi xóa bỏ kí ức rồi, cô ấy có thể không còn là người anh thích nữa, anh đã từng nghĩ qua chưa?”

Nói rồi, ánh mắt xanh da trời của hắn hiện một tia trầm mặc.

Năm đó, hắn vì muốn có được người con gái mình yêu mới học thuật thôi miên điên rồ này, sau khi thôi miên cô ấy xong thật sự đã yêu mình.

Nhưng mà, loại yêu ấy là xuất phát từ thủ đoạn và lừa gạt mà ra, cho dù dùng rồi nhưng từ đầu tới cuối đều không có cảm giác chân thật, Denis cũng thấp thỏm lo âu, dần dần không nhìn rõ tâm mình.

Cuối cùng, hắn chọn rời xa cô gái ấy, nhưng cô gái bị hắn chiếm trọn tư tưởng lại không thể nào chấp nhận sự thực, trong lúc đi tìm hắn đã bị xe cán chết.

Kể từ khi đó, Denis liền đổi tên, lưu lạc tứ phương, hắn cũng không dám sống cuộc sống của người bình thường nữa, cảm giác tội lỗi ép hắn không chịu được.

Mà gặp phải Hạ Tử An cũng chỉ là tình cờ, lúc hắn lưu lạc gặp phải một biến cố, vốn cho là mạng này sắp tàn thì lại được cứ.

Người cứu là Hạ Tử An, anh ta lúc đó chỉ là một tên côn đồ dựa vào hai bàn tay, chỉ là nhìn thấy bộ dáng khốn khổ của hắn, Denis lại nghĩ ra cách báo ơn anh, liền luôn theo anh ta tới bây giờ.

Chỉ là, không ngờ người đàn ông từng lạnh nhạt với mọi thứ như anh ta lại thích một cô gái như này, một cô gái nhìn trông rất bình thường.

“Thực ra... là tôi nợ cô ấy... tôi bắt buộc phải trả lại..”

Hạ Tử An thở dài, kể hết chuyện của Ôn Ninh ra, Denis là người anh ta có thể tin tưởng, cho nên không có gì phải giấu diếm.

“Tôi không hề muốn cô ấy yêu tôi qua thôi miên, nếu như vậy, cũng là... tôi không muốn cô ấy ở đây chỉ vì một người không xứng mà đau khổ, tôi hy vọng sau này cô ấy có thể sống vui vẻ một chút.”

“Như này cũng coi là tôi bồi thường cho cô ấy đi.”

Hạ Tử An bình tĩnh nói, Denis tròn mắt, xem như hiểu ý của anh.

“Nếu đã như vậy, hay là anh có thể để cô ấy gặp con, sau đó trong lúc cô ấy vui sướиɠ thì bắt đầu thôi miên, có tỉ lệ thành công rất cao.”

“Như vậy sao?”

Hạ Tử An gật đầu; “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”

Muốn cho Ôn Ninh gặp đứa bé rất khó, nhưng vì tương lai của cô ấy, Hạ Tử An nhất quyết thử.

Nghĩ ra cái gì, Hạ Tử An liền gọi cho Bạch Linh Ngọc.

“Ninh Ninh sao rồi?”

Bạch Linh Ngọc lo lắng bắt máy, lập tức hỏi tình hình của Ôn Ninh.

“Không sao ạ, cô ấy ngủ rồi, có điều...”

Hạ Tử An muốn nói lại thôi, thật là muốn ép chết Bạch Linh Ngọc, bà thậm chí bắt đầu hối hận, hối hận tại sao lại đưa ảnh của Lục An Nhiên cho Ôn Ninh.

Nếu không xem được có lẽ vẫn tốt, nhưng một khi đã xem thì tâm trạng muốn được ở cùng cốt nhục của mình làm sao có thể đủ áp lực?

Bà thật sự quá ngu ngốc rồi.

“Hôm nay, bác nhìn thấy đứa bé rồi đúng không?”

“Đúng, tôi không nên gửi ảnh cho nó.. Là tôi sơ sót..”

“Không, cháu biết ý của bác, bác là muốn cô ấy ui nên mới làm vậy... đây không phải lỗi của bác, muốn trách phải trách Lục gia, khiến mẹ con chia cắt, mới dẫn đến khốn cảnh bây giờ.”

Nghe xong lời này, trong tâm Bạch Linh Ngọc thoải mái hơn.

“Cháu có cách này...”

Hạ Tử An bình tĩnh nói, muốn Ôn Ninh vui vẻ sống tiếp thì bắt buộc phải khiến cô ấy tháo bỏ xiềng xích tư đứa bé này.

Từ khi Lục gia cướp đứa bé, anh ta tạm thời làm không được, cho nên vì mục đích thiết thực, anh ta bắt buộc phải cho Ôn Ninh nhìn mặt đứa bé.

“Ý cậu là...” Bạch Linh Ngọc trợn tròn mắt, ý của Hạ Tử An có chút mạo hiểm, nhưng vẫn có thể làm được.

Nếu Ôn Ninh gặp được con, cho dù một tháng chỉ vài lần, có lẽ cô ấy sẽ khỏe lên rất nhiều.

“Tôi hiểu rồi, đợi đến lần sau thăm đứa bé, tôi sẽ nói với cậu.”

Bạch Linh Ngọc đồng ý chuyện này, đáy mắt có phần quyết tâm.

Hạ Tử An cúp máy, anh ta giấu chuyện thôi miên, nếu Bạch Linh Ngọc biết, có thể bà sẽ phản đối, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rất khó.

Cho nên anh ta chỉ có thể làm như vậy, đến lúc đó mượn cớ cho qua.



Hạ Tử An trong phòng đơn Ôn Ninh tỉnh lại.

Anh ta nhìn cô gái đang nằm trên giường, bộ dáng cô trắng bệch, cả người giống như tờ giấy trắng, nhẹ rơi trên giường bệnh, có cảm giác bất chợt bay đi.

Không, anh ta sẽ không để cô biến mất.

Hạ Tử An nhìn chằm chằm vào cô, anh ta nợ cô quá nhiều, nhất định phải trả lại, trước đó, anh ta sẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra với cô.

Sau khi ôn Ninh ngủ khá lâu, hiệu quả của thuốc an thần đã giảm, cô liền mở mắt ra.

Lập tức thấy Hạ Tử An đang ngồi bên giường.

“Bây giờ mấy giờ rồi? Em có phải ngủ đã lâu rồi không...”

Ôn Ninh cả người mơ hồ, cô cảm giác mình đang mơ, trong mơ nhìn thấy con mình, còn có bố đứa trẻ.

Chỉ là, cô muốn nắm lấy vạt áo đứa bé, mà sao lại nắm không được,

“Em chắc là ngủ 7, 8 tiếng gì đấy” Hạ Tử An nhìn sự bất an trong mắt cô, đau lòng: “Anh biết em đang nghĩ gì, khoảng thời gian này, em nhất định phải dưỡng thân thật tốt, đợi đến khi khỏe rồi, anh mới có thể đưa em đi gặp con...”
« Chương TrướcChương Tiếp »