Chương 298: Cái Gọi Là Cảm Tình

“Ninh Ninh? Con sao vậy?”

“Ninh Ninh, con sao rồi? Đừng dọa mẹ chứ, nói chuyện đi!”

Bạch Linh Ngọc nghẹn ngào mà nghe một mảng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của tiếng điện thoại rơi vừa nãy, một tiếng gì khác đều không có, bà nóng lòng như lửa đốt nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bất lực mà gọi tên con.

Con gái của bà, rốt cuộc như nào rồi?

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Hạ Tử An lập tức bước vào.

Vừa vào trong, anh ta liền trợn trừng mắt.

Ôn Ninh trong đó, hình như vẫn còn chút ý thức, muốn nhặt điện thoại rơi dưới đất lên nhưng lại không có chút sức lực, chỉ có thể nằm lại trên giường.

Hạ Tử An lập tức đến cạnh Ôn Ninh, nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ lạnh ngắt, khiến anh ta có chút hoảng loạn.

“Ôn Ninh, em đừng lo lắng, anh gọi bác sĩ vào ngay đây.” Người đàn ông đau lòng mà nói.

“Điện thoại...”

Ôn Ninh khó khăn động đậy miệng, vừa rồi chỉ là nghe chuyện của con, một cơn đau đột nhiên lan tỏa trong người cô ra ngoài, cũng không trả lời câu nói lo lắng của mẹ.

Hạ Tử An lập tức cầm điện thoại lên.

Nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng thét cả Bạch Linh Ngọc truyền tới, khó chịu tới cùng cực.

“Bác, có cháu đây, không sao rồi...”

“Tử An, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, cầu xin cậu đấy.” Bạch Linh Ngọc bất lực mà nói.

“Bác yên tâm ạ, cháu sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy.”

Hạ Tử An lập tức đáp ứng, một lúc sau, bác sĩ liền mang tới các loại dụng cụ mà chạy vào.

Hạ Tử An lùi về sau, nhìn bọn họ bắt đầu cấp cứu.

Dáng vẻ của Ôn Ninh khiến anh ta đau lòng tới không thể hô hấp, anh thậm chí còn mong rằng người đau là anh chứ không phải cô ấy.

Cô đã chịu quá đủ đau đớn rồi.

“Bảo bảo, em muốn gặp bảo bảo...”

Ôn Ninh như một đứa bé bị mất đi đồ chơi yêu thích, cô dường như mất đi ý thức, nhưng cánh môi vẫn khẽ động đậy, không ngừng lặp lại câu nói đó.

Bên người truyền đến một cơn đau nhói, nhưng cô lại không có cảm giác gì, cứ lặp đi lặp lại, giãy dụa: “Tôi muốn con tôi, tôi muốn con tôi...”

Con của cô, cô không muốn nó trưởng thành cô độc.

Nếu nói trước đây chỉ là mơ hồ mà nghĩ, hôm nay được nghe tên của nó, nghe tin tức của nó, nhìn thấy bóng hình nó.

Cô sẽ không có tâm trạng nặng nề như vậy.

Cô chỉ rất nhớ con mình, muốn thấy nó lớn lên, thấy nó từ một đứa trẻ trở thành một người lớn.

Thấy tâm trạng của Ôn Ninh ngày càng kích động, Hạ Tử An chỉ có thể đi tới, loạn xạ an ủi cô: “Em đừng kích động, cơ thể em không khỏe, chỉ khi khỏe rồi, anh nhất định sẽ... nhất định sẽ cố gắng cho em gặp được con...”

Ôn Ninh được Hạ Tử An an ủi rồi, dần dần dưới tác dụng của thuốc an thần mà thϊếp đi, Hạ Tử An đau đớn nhìn cô.

Thì ra đây là chấp niệm của một người mẹ đối với con?

Những ngày này anh dường như cái gì cũng không muốn làm, ở bên Ôn Ninh, chỉ mong giúp được cô thoát khỏi bóng tối hiện tại.

Nhưng mà bây giờ... tâm tình của cô vẫn không dễ lạc quan như cũ.

Hay là không được?

Hoặc là, anh ta chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan nhất, khiến Ôn Ninh quên sạch những thống khổ.

Sau khi Ôn Ninh ngủ rồi, Hạ Tử An bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài: “Người tôi muốn tìm đã tìm thấy chưa?”

Trợ lý sững sờ, lập tức: “Đã tìm thấy rồi ạ, nhưng mà...”

Thật sự là muốn dùng thôi miên để xóa sạch toàn bộ kí ức của Ôn Ninh sao?

Như này, kết quả sẽ ra sao, ai cũng không chắc chắn.

Có lẽ, cô ấy sẽ quên đi tất cả, hạnh phúc mà sống tiếp.

Hoặc là cô ấy sẽ trở thành một kẻ ngốc.

“Tôi quyết định rồi.”

Trong mắt Hạ Tử An hiện lên một tia không bằng lòng, nếu có thể, anh cũng không muốn dùng biện pháp như thế, nhưng mà bây giờ cũng không còn cách nào nữa...

“Đi chuẩn bị.”

Hạ Tử An nói rồi lập tức lấy ra một điếu thuốc.

Sương khói chậm rãi bay lên, che khuất biểu cảm của anh.

Qua một lúc, thôi miên sư Denis liền tới.

Đó là một nam nhân ăn mặc không hợp thể, mái tóc vàng vốn nhìn đẹp mắt bị bẩn, bị thoa lên các vết bẩn lộn xộn, cả người không nhìn ra đó là thôi miên sư lợi hại, ngược lại trông giống người vô gia cư.

Hạ Tử An cũng không tỏ ra coi thường người này, sau khi nói với hắn mọi thứ, Denis gật gật đầu.

“Mà, nói trước nhé, chuyện này mạo hiểm tuyệt đối không ít, cậu thật sự muốn... đi đến bước đường này hả?”

“Không còn cách nào khác...”

Hạ Tử An lắc lắc đầu, Denis cũng chẳng hỏi nhiều nữa, bước vào phòng nhìn Ôn Ninh một chút, nói thật, bây giờ cô quá gầy, nhìn một cái là biết bị bệnh rất lâu rồi, thật sự nhìn không ra cái gì đáng để Hạ Tử An nhất thiết phải hao tổn tâm sức như vậy.

Nhưng mà, có thể cái này gọi là tình cảm đi...