Chương 111: Đi Mỹ.

Phương Thần Phong cứ thế ngồi một mình suy nghĩ vòng luẩn quẩn giữa ba người, nhưng kết quả lại không hề tìm ra được giải pháp nào thỏa đáng cả, nên hắn quyết định sẽ tới đâu hay tới đó.

Thời điểm Phương Thần Phong trở lại phòng ngủ đã quá nửa đêm, nhìn người con gái đang quay lưng về phía mình, hắn nhanh chóng đi đến nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào nằm sát cô, cánh tay lực lưỡng cẩn thận ôm cô vào lòng tránh cô thức giấc.

Hắn từng nói lúc cô ngủ giống hệt một thiên thần, lúc này cũng y như vậy, nhìn cô say giấc một cách an ổn, tâm hắn liền bình yên đến lạ, những phiền muộn, những bất an liền bị cô đánh tan.

Ngay tại khoảnh khắc này, hắn liền biết cô quan trọng đối với hắn như thế nào, hắn không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó cô rời xa hắn, hắn sẽ làm ra những gì, có lẽ hắn sẽ bất chấp mọi thứ mà đem cô về lại bên cạnh mình, dù cho cô có muốn hay không. Hắn đã thua trước người con gái này rồi.

Đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Hà Linh Chi, Phương Thần Phong siết chặt vòng ôm cùng cô chìm vào giấc ngủ.

---------

Lúc Hà Linh Chi tỉnh dậy đã không thấy Phương Thần Phong đâu, tối hôm qua vốn định thức đợi anh về để hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng rốt cuộc là cô bị cơn buồn ngủ đánh úp đến không thể chờ được. Hôm nay anh lại dậy sớm như vậy, có lẽ cô đành hỏi anh sau vậy.

Dậy vệ sinh cá nhân, Hà Linh Chi hôm nay vẫn tiếp tục học làm bánh kem, chiếc bánh hôm qua có lẽ cô phải đem bỏ rồi.

Tổng bộ Tập đoàn Phương Thị.

Tầng cao nhất dành riêng cho chủ tịch, Phương Thần Phong đang vô cùng chuyên chú xử lý công việc trên máy tính, đôi bàn tay lưu loát thao tác trên bàn phím tạo ra những tiếng tách tách trong không gian im ắng.

“Cốc… Cốc… Cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí yên ổn trong căn phòng, Phương Thần Phong mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính nói:

“Vào đi.”

“Lão đại.”, người đến chính là Lâm Minh Thiện.

“Có chuyện gì?”



“Lão đại, người của chúng ta bên L.A báo cáo Lưu kha Nguyệt đang bị dính vào một vụ mua bán người, đối phương ra giá rất cao để mua bằng được cô ấy, bọn họ cũng thông tin rằng cô ấy vì không muốn bị bán đi nên đã tìm cách chốn khỏi đó, nhưng lại bị phát hiện, kết quả là bị đánh đập ngay trên Đại lộ danh vọng.”

Nghe đến đây, Phương Thần Phong đứng bật dậy khiến chiếc ghế bị lùi về phía sau phát ra âm thanh rợn người:

“Cái gì? Mọi chuyện xảy ra khi nào?”

“Là đêm qua thưa lão đại.”

Nhanh chóng cầm chiếc áo vest bước ra ngoài, Phương Thần Phong vừa đi vừa chỉ thị cho Lâm Minh Thiện:

“Chuẩn bị phi cơ!”

“Lão đại…”

“Chúng ta sẽ đi Mỹ.”

“Ý của lão đại là?”

“Đón cô ấy trở về!!!”

Lời Phương Thần Phong vừa rứt cũng là lúc bóng lưng anh khuất dạng sau cánh cửa phòng làm việc. Lâm Minh Thiện nhìn theo mà thầm cảm thấy thương cho Hà Linh Chi, sau hôm nay, cuộc sống của cô có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn. Cất lại những suy nghĩ trong lòng, Lâm Minh Thiện nhanh chóng đuổi theo Phương Thần Phong.

---------

Kết thúc một ngày bận rộn trong bếp, cuối cùng Hà Linh Chi lại một lần nữa đem chiếc bánh kem khác để vào tủ lạnh.

Tối đó, Hà Linh Chi ngồi trên bàn ăn chờ Phương Thần Phong rất lâu, như thường lệ cho dù anh về đúng giờ đi chăng nữa cũng sẽ gọi điện nói với cô, nhưng hôm nay đã muộn đến như vậy rồi mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả, thậm chí một cuộc điện thoại từ anh cũng không có. Trong lòng cô chợt bất an, mặc dù biết anh sẽ chẳng gặp vấn đề gì nguy hiểm đâu nhưng không hiểu sao cô vẫn vô cùng lo lắng.

Nhìn chiếc đồng hồ chỉ một giờ đêm, Hà Linh Chi đang định nhấc điện thoại lên gọi cho anh thì điện thoại của cô lúc này vang lên, nhưng người gọi tới không phải Phương Thần Phong mà là Lâm Minh Thiện. Giọng nói trầm ấm của anh ta vang lên trong điện thoại:

“Em đã ngủ chưa?”



Câu hỏi của anh khiến cô bật cười, cô mà đang ngủ thì còn có thể nhận điện thoại của anh hay sao?

“Anh đoán xem?”

Nghe cô hỏi vậy Lâm Minh Thiện liền tự cười bản thân mình, anh đúng là quá hồ đồ rồi.

“Chi Chi, anh và lão đại hiện tại có công việc cần xử lý bên Mỹ ba ngày, em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Hai người đi từ lúc nào? Sao bây giờ mới gọi điện cho em?”

“Bọn anh đi từ đầu giờ chiều, nhưng tại công việc bận rộn quá nên chưa kịp gọi cho em.”

“Ohh, vậy… hai người cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Lâm Minh Thiện nghe cô nói vậy thì ngưng lại một chút, cô luôn luôn hiểu chuyện đến như thế, anh một lần nữa cất giọng:

“Anh biết rồi, bên đó cũng không còn sớm nữa, em mau đi nghỉ sớm đi.”

“Uhm…Tạm biệt anh.”

“Tạm biệt em.”

Sau khi tắt điện thoại, gương mặt Hà Linh Chi không còn thờ ơ như vừa rồi nữa, mà có chút buồn, nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, rồi lại nhìn về phía chiếc tủ lạnh, cô thở dài một hơi rồi đứng lên đi về phòng ngủ.

Nằm trên giường nhưng Hà Linh Chi không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, bởi vì cảm giác lo lắng trong người cô ngày một lớn dần, cô có cảm giác như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy đến.

Một ngày rồi không được nghe giọng nói của anh, cô lại cảm thấy có chút nhớ, ngoài những lúc bọn họ ở cạnh nhau thì những lúc anh ở tập đoàn đều sẽ thỉnh thoảng gọi điện về hỏi thăm cô, và cô cũng đã quen với điều đó, nhưng hôm nay cô lại chẳng nhận được cuộc gọi nào, còn cô, bình thường cô không dám gọi điện cho anh vì sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Hà Linh Chi vì bị cảm giác bất an kia quấy nhiễu nên cả đêm cô ngủ đều không say giấc, nhiều khi còn tự giật mình tỉnh dậy.