Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Trêu Chọc

Chương 3: Từ Hôm Nay Trở Đi, Ở Chung!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy chiếc giường lớn trước mặt, Thi Hạ rất tự giác, nói:

- Tôi ngủ trên sofa, anh ngủ trên giường.

Lúc trước mỗi lần về đến nhà cũng đều là như vậy, thật hết cách. Đây là nhà họ Lệ, nàng liền nhường Lệ Cảnh Diễn một chút.

Cô nói, kéo luôn chiếc chăn trên giường, đi đến trước sofa.

Nhưng mà, ai mà biết được, cô vừa mới nằm xuống, Lệ Cảnh Diễn liền đi đến, bế cô lên.

Thi Hạ hoảng sợ,

- Anh làm gì vậy?

Cô lập tức mở to hai mắt, nhìn Lệ Cảnh Diễn với vẻ mặt cảnh giác.

- Ngủ chung.

Lệ Cảnh Diễn thản nhiên nói.

Thi Hạ lắc đầu,

- Không muốn.

Cô vùng vẫy, đang muốn ngồi dậy rời đi, lại bị Lệ Cảnh Diễn xoay người, đè cô ở dưới người mình.

"Suỵt, mẹ của tôi ở....." Anh ta bất thình lình kề sát mặt Thi Hạ, thấp giọng nhắc nhở.

Lệ Cảnh Diễn nói chuyện, toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt của Thi Hạ, Thi Hạ có chút khẩn trương.

Thế nhưng, nghe thấy mẹ chồng của mình bây giờ đang ở trước cửa phòng, cô cũng khó mà nói được gì, chỉ có thể gật đầu.

Suy cho cùng, dựa theo tính cách của Tô Giai Kỳ, bà ấy thật sự có thể đang ở ngoài cửa.

Trong từng giây từng phút dài đằng đẵng, Thi Hạ chỉ có thể để Lệ Cảnh Diễn nằm đè lên người mình, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Đó là bởi vì, Lệ Cảnh Diễn không hề nói. Thật ra lúc anh ta đi vào, đã tiện tay khóa trái cửa rồi.

Bọn họ dựa sát nhau như thế, phong cách của áo ngủ, một hồng một xanh, vốn dĩ không hề dày. Độ ấm truyền đến khiến cho bầu không khí càng thêm ám muội.

Rốt cuộc, 1 phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chết tiệt! Cửa dĩ nhiên đã khóa rồi, sớm biết cô cũng không cần phải căng thẳng đến thế!

Lệ Cảnh Diễn cười cười, từ trên người Thi Hạ trở mình xuống, đi ra mở cửa.

- Hai đứa còn chưa ngủ à. Không sao, không sao. Mẹ chỉ qua xem thử, xem xem chăn của hai đứa có đủ ấm không!

Tô Giai Kỳ ngượng ngùng cười.

Thi Hạ lắc lắc đầu, gương mặt lúng túng, cười.

- Không lạnh, không lạnh ạ.

Thế nhưng, khi Tô Giai Kỳ nhìn Thi Hạ, lại có hơi kỳ quái.

- Hạ Hạ, con rất nóng sao?

Bà mở miệng, hỏi.

Khuôn mặt Thi Hạ mù mờ, "rất nóng"?

“A”

Cô không cảm thấy bản thân đang rất nóng nha. Hơn nữa, không phải là còn có điều hòa sao?

- Mẹ thấy mặt con sao lại đỏ như thế kia?

Tô Giai Kỳ hỏi, có hơi kỳ lạ.

Nhìn hai má Thi Hạ đỏ bừng, Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh lại lộ ra nụ cười ám muội không rõ ràng.

Thi Hạ sờ sờ mặt mình, xấu hổ lắc đầu:

- Không nóng, không nóng, không nóng chút nào ạ. Con....con vừa mới sấy tóc, có thể là, là do gió nóng đó.

Cô lắp ba lắp bắp giải thích. Xem ra, là có chút kỳ lạ.

Tô Giai Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều.



- Ồ, là vậy à!

Cô gật đầu.

Nhưng mà, khi nhìn thấy cái chăn trên ghế sô pha, Tô Giai Kỳ có lẽ đã hiểu ra gì rồi.

"Vậy mẹ sẽ dẹp cái chăn này giúp con. Mẹ cũng cảm thấy hôm nay không nóng mà!"

Tô Giai Kỳ cười cười đi vào, sau đó rất dứt khoát cầm chiếc chăn trên ghế sô pha lên.

Thi Hạ ngây ngẩn cả người. Vừa nãy cô chỉ lo khẩn trương, lại quên mất chuyện dọn dẹp cái chăn quan trọng như vậy.

"Vâng.....được ạ."

Thế là, bây giờ, cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô Giai Kỳ lấy mang đi cái chăn của mình đang đặt ở trên ghế sô pha.

Hết cách rồi! Bây giờ trong cả căn phòng chỉ còn sót lại một cái chăn thôi. Trời cũng chẳng phải quá lạnh. Ngủ trên ghế sô pha mà không đắp chăn, hẳn là cũng sẽ không bị cảm lạnh đâu.

"Ngủ đi." - Lệ Cảnh Diễn mở miệng, nhàn nhạt nói.

Thi Hạ gật đầu, xoay người định hướng về ghế sô pha bên kia, nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn bắt lại. Người phụ nữ này bị đãng trí rồi sao?

"Cô còn tính ngủ ở sô pha? Cô tính để sáng mai bị cảm lạnh sao?" - Anh ta lạnh giọng chất vấn.

Thi Hạ liền ủ rũ. Nhưng mà, không ngủ sô pha, lẽ nào cả đêm hôm nay không ngủ cả đêm luôn sao?

"Tôi..."

Cô ấp a ấp úng, nhất thời không biết bản thân nên nói chút gì đó thích hợp hơn.

Nhưng mà, lại bị Lệ Cảnh Diễn bắt lại rồi.

"Qua đây!"

Anh ta lạnh lùng lên tiếng, kéo Thi Hạ vào trong ngực mình.

Thi Hạ vẫn hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã nằm gọn trong l*иg ngực của Lệ Cảnh Diễn rồi.

"Anh làm gì thế?"

Cô theo bản năng đưa tay chống trên ngực Lệ Cảnh Diễn, từ chối anh ta nhích lại gần mình.

Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, nét mặt dáng vẻ vô lại: "Tôi không có dự định đối với cô như vậy. Thi Hạ, cô đừng tự mình đa tình nữa. Tôi không có hứng thú đối với cô."

Trong lòng Thi Hạ có hơi thất vọng, nhưng thở phào nhẹ nhõm.

"Không có hứng thú là tốt nhất." - Cô lẩm bẩm.

Nhưng mà, cách tốt nhất bây giờ cũng chỉ có thể là, tối nay cùng Lệ Cảnh Diễn, hai người nhường nhau một chút rồi.

Đồng hồ sinh học của Thi Hạ luôn rất chuẩn xác. Ngày hôm sau khi trời hửng sáng, cô đã thức dậy đúng giờ.

Lệ Cảnh Diễn bên cạnh cũng vừa vặn mở mắt ra. Tối hôm qua cảm giác ôm người phụ nữ này, dường như cũng không tệ lắm.

Ít nhất, cảm giác không tệ.

Nhìn Thi Hạ giống như một đứa bé ngáp một cái, muốn rời giường, Lệ Cảnh Diễn có chút mê mẩn.

Thì ra cô gái này cũng có một mặt mềm yếu như thế. Anh ta vẫn cho rằng Thi Hạ chính là một nữ hán tử đó!

Thi Hạ vửa mở mắt, nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, lập tức trốn sang một bên.

Tối hôm qua là thế nào mà lại lăn vào trong ngực của anh ta, cô đã hoàn toàn không nhớ rõ nữa.

Có điều, bây giờ nghĩ lại, có chút lúng túng.

Thi Hạ vội vàng bò dậy rửa mặt. Lệ Cảnh Diễn cũng không rời giường, chỉ là tựa ở trên đó, một tay chống cằm mình, nhìn người phụ nữ đang bận rộn.

Cô ta vậy mà lại thật sự xem mình không hề tồn tại. Rất thú vị!

Hai người một trước một sau đi xuống lầu.

Nhìn thấy con trai và con dâu lớn sáng sớm đều ở nhà, đồng thời còn xuất hiện cùng nhau, trong lòng Tô Giai Kỳ liền cảm thấy vui mừng nha!

Đây mới giống là người một nhà nha!

"Lại đây nào. Hạ Hạ, tối hôm qua ngủ ngon không?" - Tô Giai Kỳ cười hỏi.



Thi Hạ gật đầu, cười: "Ngủ rất ngon, mẹ ạ."

Bữa sáng trên bàn, nhìn thấy con trai của mình, Lệ Chí Nhân nhắc lại chuyện cũ một lần nữa. Cũng không phải ông lải nhải, thật sự là, ông không nói một chút, tiểu tử thối này mãi cũng không nhớ được.

"Người đàn ông sau khi có vợ, cũng nên kiềm chế lại rồi." - Lệ Chí Nhân mở miệng, lại thở dài một hơi.

Con trai rất ưu tú. Công ty ở trong tay của nó, Lệ Chí Nhân cảm thấy rất yên tâm. Con trai luôn luôn có thể làm được hậu sinh khả úy(*).

(*) con giỏi hơn cha, trò giỏi hơn thầy, người sau giỏi hơn người trước.

Nhưng mà, liên quan đến gia đình của mình, con trai lại làm cho hỏng bét hết.

"Con đâu có không kiềm chế." - Lệ Cảnh Diễn hờ hững đáp lại.

Thế nhưng, Lệ Chí Nhân lại càng thêm tức giận. Tiểu tử thối này còn dám nói dối với mình.

"Mày nếu như quả thật đã kiềm chế tính phóng đãng, ngày mai liền chuyển về biệt thự Thùy Ngạn đi."

Anh ta sao khi kết hôn, liền dọn ra ngoài, căn bản cũng không có ở trong nhà!

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên đứng dậy, liếc mắt nhìn ba của mình, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ. Sau đó, trực tiếp xoay người rời đi.

"Tiểu tử thối, mày đi đâu đó?" - Lệ Chí Nhân sốt ruột.

Tiểu tử thối này, lại muốn chạy tới nơi nào nữa đây!

"Chuyển nhà."

Bảo hắn trở về, hắn liền trở về rồi. Dù sao ở bên ngoài cũng vô vị, hắn bây giờ ngược lại cảm thấy, Thi Hạ này rất thú vị.

Trải qua thời gian ở bên cạnh Thi Hạ, hắn lại hướng về phía Thi Hạ cười tà mị.

Nhưng mà, nụ cười trên khuôn mặt Lệ Cảnh Diễn có chút vô lại, Thi Hạ lại có một loại cảm giác xấu.

"Ba, con qua đó giúp một tay."

Thi Hạ nói rồi, cũng vội vàng theo sau Lệ Cảnh Diễn đi ra ngoài.

Không phải là, lần này anh ta thật sự định nghe theo lời của ba chuyển trở về đó chứ!

Nếu thật sự dọn về, thật sự là Thi Hạ rất không hoan nghênh nha!

Những ngày tháng cô một mình hiện tại trôi qua rất nhàn nhã tự do. Thật sự không muốn để cho người khác đến làm phiền mình!

Nhìn theo bóng dáng Thi Hạ và con trai Cảnh Diễn của mình rời đi, lão gia tử của Lệ gia nặng nề thở dài một hơi.

"Ôi chao, hai đứa trẻ này, không để người khác bớt lo chút nào cả."

Tô Giai Kỳ bưng ly sữa mình đã chuẩn bị lên.

"Ai nói chứ. Em cảm thấy Hạ Hạ rất tốt đó nha!"

Dù có nói thế nào, bà đối với đứa con dâu của mình vẫn vừa ý vô cùng.

Hạ Hạ tốt thế! Nếu có xấu, đó phỏng chừng cũng là do đứa con trai nhỏ khốn nạn của mình ức hϊếp Hạ Hạ người ta rôi!

Lệ Cảnh Diễn vừa chuẩn bị lái xe rời khỏi nhà cũ, liền nhìn thấy Thi Hạ dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét, chạy tới, kéo mở cửa xe ra, ngồi lên.

Lệ Cảnh Diễn sửng sốt một chút, có chút ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mình.

Cô ấy chẳng phải rất bài xích việc ở chung với mình hay sao?

"Cô làm gì vậy?"

Thi Hạ thở hổn hển một hơi. Vừa mới chạy có chút cuống lên, cô thở gấp một chút.

"Tôi trở về giúp anh dọn dẹp phòng."

Lệ Cảnh Diễn dừng lại một chút, đột nhiên nhíu mày.

"Phòng của tôi? Phòng của tôi làm sao?"

Lúc anh ta không có ở nhà, Thi Hạ lẽ nào không phải nên bố trí người mỗi ngày qua đó giúp mình dọn dẹp, tiện cho việc anh ta lúc nào cũng có thể về nhà sao?

Thi Hạ cười, vén tóc rối bên vành tai.

"Không sao cả, rất bình thường." - Cô cười nhợt nhạt.

Trong lòng lại đang thầm cầu nguyện. Lúc Lệ Cảnh Diễn trở về, tâm trạng tuyệt đối không nên quá mức mất khống chế.
« Chương TrướcChương Tiếp »