Chương 5: Từ Hôm Nay Trở Đi, Ở Chung!

Nhìn chiếc giường lớn trước mặt, Thi Hạ tự giác mở miệng.

"Tôi ngủ sô pha, anh ngủ giường."

Trước đây mỗi lần về nhà cũ cũng đều như thế này, không có biện pháp khác. Nơi này là nhà họ Lệ, cho nên, cô liền nhường Lệ Cảnh Diễn một chút.

Cô nói xong, trực tiếp ôm chăn gối, đi đến trải lên trên sô pha.

Nhưng mà, ai biết cô vừa mới nằm xuống, Lệ Cảnh Diễn liền đi đến ôm cô dậy.

Thi Hạ luống cuống: "Anh làm cái gì?"

Cô lập tức mở to mắt ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lệ Cảnh Diễn.

"Ngủ cùng nhau." Lệ Cảnh Diễn thản nhiên mở miệng nói.

Thi Hạ lắc đầu: "Không cần."

Cô giãy giụa, đang muốn đứng dậy rời đi, lại bị Lệ Cảnh Diễn xoay người một cái, đè xuống dưới người.

"Xuỵt, mẹ tôi đang..." Đột nhiên anh cúi sát mặt Thi Hạ, nhỏ giọng nhắc nhở.

Khi Lệ Cảnh Diễn nói chuyện hơi thở nóng rực phả lên trên mặt Thi Hạ, làm Thi Hạ có chút khẩn trương.

Nhưng mà, nghe thấy hiện tại mẹ chồng mình đang ở ngoài cửa, cô cũng không dám nói điều gì, chỉ có thể gật đầu.

Đúng thật, với tính cách của Tô Giai Kỳ, bà thật sự có khả năng sẽ đứng ở cửa.

Trong một phút đồng hồ dài dằng dẵng, Thi Hạ chỉ có thể tùy ý để Lệ Cảnh Diễn đè lên trên người mình, sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút.

Bởi vì, Lệ Cảnh Diễn không nói, thật ra khi anh bước vào, đã tiện tay khóa trái cửa lại.

Bọn họ ghé sát vào nhau như vậy, hai bộ áo ngủ, một hồng phấn một xanh lam, vốn dĩ không dày, độ ấm truyền qua lại làm không khí có vẻ càng thêm mập mờ.

Cuối cùng, một phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Trời ạ! Thế mà cửa đã đóng rồi, nếu biết sớm cô cũng không cần thiết phài khẩn trương như vậy!

Lệ Cảnh Diễn cười cười, lật từ trên người Thi Hạ xuống dưới, đi mở cửa.

"Các con vẫn chưa ngủ à, không có việc gì không có việc gì, mẹ đến đây nhìn xem, xem chăn của các con có đủ ấm không thôi!" Tô Giai Kỳ cười xấu hổ.

Thi Hạ lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ tươi cười.

"Không lạnh không lạnh."

Nhưng mà, khi Tô Giai Kỳ nhìn thấy Thi Hạ, lại thấy có chút kỳ quái.

"Hạ Hạ, con rất nóng sao?" Bà mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Thi Hạ ngốc ngốc, rất nóng?

"A?"

Cô không cảm thấy mình rất nóng, còn nữa, không phải có điều hòa sao?

"Mẹ thấy mặt con sao lại đỏ như vậy?" Tô Giai Kỳ tháy hơi kỳ quái nên hỏi.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn đứng bên cạnh lại lộ ra một nụ cười là lạ đầy mập mờ không rõ.

Thi Hạ sờ mặt mình, xấu hổ lắc đầu: "Không nóng không nóng, không nóng một chút nào, con, con vừa rồi đang sấy tóc, có thể là, là do gió nóng."

Cô lắp bắp giải thích, nhìn qua lại càng thấy khó hiểu.

Tô Giai Kỳ cũng không nghĩ nhiều.

"A, là vậy à!"

Cô gật gật đầu.

Nhưng mà, khi nhìn thấy chăn gối trên sô pha, Tô Giai Kỳ vẫn hiểu được điều gì đó.

"Thế mẹ thu hộ con mấy cái chăn này nhé, mẹ cũng cảm thấy hôm nay không nóng lắm!"

Tô Giai Kỳ tươi cười bước đến, sau đó, rất tri kỷ mà đem thu hết chăn đặt trên sô pha lại.

Thi Hạ ngây ngẩn cả người, vừa rồi cô chỉ mải khẩn trương, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng là phải thu chăn lại.

"A... vâng ạ."

Vì thế, hiện tại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Giai Kỳ thu hết chăn mà cô đặt trên sô pha đi mất.

Không có cách nào khác, hiện tại toàn bộ căn phòng chỉ còn lại một cái chăn, trời cũng không phải rất lạnh, ngủ trên sô pha không có chăn, chắc hẳn sẽ không cảm lạnh nhỉ.

"Ngủ đi." Lệ Cảnh Diễn thản nhiên mở miệng nói.

Thi Hạ gật đầu, xoay người muốn đi về phía ghế sô pha kia, lại bị Lệ Cảnh Diễn giữ lại, cô gái này không có trí nhớ sao?

"Cô còn định ngủ ở sô pha? Cô định để sáng mai đông lạnh cảm cúm sao?" Anh lạnh lùng chất vấn.

Thi Hạ lập tức ủ rũ, nhưng mà, không ngủ trên sô pha, chẳng lẽ cả đêm nay cô không được ngủ sao?

"Tôi..."

Cô ậm ừ, trong phút chốc không biết bản thân phải nói điều gì mới thích hợp.

Nhưng mà, lại bị Lệ Cảnh Diễn kéo lại.

"Lại đây."

Anh lạnh lùng cất tiếng, kéo Thi Hạ kéo vào trong lòng ngực mình.

Thi Hạ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã ở trong lòng ngực Lệ Cảnh Diễn.

"Anh làm gì thế?"

Theo phản xạ cô duỗi tay chống lên ngực Lệ Cảnh Diễn, muốn đẩy để anh không lại gần mình.

Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, vẻ mặt như côn đồ lưu manh: "Tôi lại không định làm gì cô, Thi Hạ, cô đừng quá tự mình đa tình, tôi không có hứng thú với cô."

Trong lòng Thi Hạ hơi thất vọng, lại thở dài nhẹ nhõm.