Lúc Lệ Cảnh Diễn vào phòng, Thi Hạ đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ đơn giản ngồi trên giường.
Đèn đầu giường còn mở, cô vẫn còn xem văn kiện trong tay, gương mặt chăm chú, thậm chí lúc Lệ Cảnh Diễn đi vào thì Thi Hạ cũng không phát hiện.
Lệ Cảnh Diễn nhìn dáng vẻ cuồng công việc của cô thì hơi khó chịu.
"Thi Hạ, cô còn định ở trên giường xem văn kiện sao?"
"Còn một vài việc chưa xử lý xong, phải làm tổng kết vì ngày mai họp sẽ cần. Nếu anh cảm thấy đèn sáng quá thì anh tới phòng sách chờ đi." Thi Hạ giải thích.
Văn kiện này nhất định phải xử lý cho xong vào sáng mai, nếu không lúc họp sẽ gặp rắc rối.
Lệ Cảnh Diễn cũng không kêu Thi Hạ tới phòng sách, chỉ nhàn nhạt lướt nhìn đồ trong tay cô.
"Phân tích so sánh dữ liệu của hai mặt?"
Thi Hạ gật đầu "Ừm, hai khoản mới đưa ra thị trường."
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, một chồng văn kiện như vậy, tối nay cô muốn xem xong chắc cũng không cần phải đi ngủ.
"Như vậy đi, cô đưa văn kiện cho tôi xem, đưa tôi theo danh mục, tôi sẽ lo đầu vào." Lệ Cảnh Diễn mở miệng nói.
Thi Hạ hơi ngạc nhiên, Lệ Cảnh Diễn nói như vậy là muốn giúp cô sao?
Thật ra thì cô đúng là có một loại cảm giác kinh ngạc, lương tâm của Lệ Cảnh Diễn hôm nay trỗi dậy sao?
"Ồ, được thôi."
Thế là hai vợ chồng bắt đầu bắt tay làm.
Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn trước nay đều không có làm việc chung. Nhưng thật không ngờ, lần này bắt tay nhau làm cũng có thể thuận lợi như vậy.
Hai người vai sánh vai ngồi trên giường, dựa vào nhau rất gần, hương thơm trên người dần hoà tan vào nhau, càng tạo cảm giác ấm áp hơn.
Trong tay Thi Hạ cầm một chồng báo cáo, máy tính ở trong tay Lệ Cảnh Diễn.
Hai người phối hợp ăn ý, cô tới tôi lùi rốt cuộc cũng thuận lợi.
Thấy tốc độ nhập vào của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ hơi kinh ngạc.
"Lệ Cảnh Diễn, tốc độ nhanh thật đó!" Cô nhịn không được nói ra.
Hai tay Lệ Cảnh Diễn đặt trên laptop, thật ra chỉ là đôi tay không có bóng. Mười ngón tay thon dài nhìn rất đẹp.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn đáp lại "Thi Hạ, cô đúng là ngốc!"
Thi Hạ ngây ngốc nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô khen Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn lại trả lời mình như vậy sao?
"Tại sao?"
Cô hơi ngẩng đầu, đúng lúc đυ.ng phải lòng ngực của Lệ Cảnh Diễn. Thi Hạ nhịn không được ngồi xa một chút.
Vừa rồi dựa vào quá gần rồi, không nhìn kỹ còn tưởng rằng Lệ Cảnh Diễn đang ôm cô, đúng là xấu hổ quá.
Thấy Thi Hạ bên cạnh né tránh, trong lòng Lệ Cảnh Diễn hơi không vui.
Anh là mãnh thú hung dữ hay sao?
Nghĩ tới đây, anh liền cố ý, nhất định phải dựa vào gần Thi Hạ.
Thi Hạ thật sự không thể nhịn được nữa.
Lệ Cảnh Diễn nhìn về chỗ mình, cô thật sự chỉ có thể ngã xuống.
"Lệ Cảnh Diễn, anh và tôi duy trì khoảng cách đi!"
"Tôi nói với cô, chỗ lớn như vậy, cô kêu tôi ra phòng khách à!" Lệ Cảnh Diễn lộ vẻ vô lại của mình.
Thi Hạ cắn rang như sắp ăn tươi nuốt sống Lệ Cảnh Diễn!
"Lệ Cảnh Diễn, anh có phải cố ý không vậy?"
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, nhìn đôi mắt to tròn của Thi Hạ rồi đột nhiên cười "Cố ý, không phải cố ý."
Anh lúc này phát hiện, hình như chọc người phụ nữ này thật ra cũng là một chuyện rất thú vị!
"Đây là công việc đơn giản, cô không giao cho trợ lý của cô làm đi?" Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua văn kiện trong tay Thi Hạ.
Trợ lý của cô làm chuyện gì cũng không phải làm những chuyện như phục vụ làm đâu!
"Tôi không yên tâm cho lắm. Hơn nữa, tự tôi nhìn qua một lần, ấn tượng mới có thể khắc sâu một chút."
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu nhìn Thi Hạ, bày tỏ vẻ mặt hết thuốc cứu dành cho cô.
"Trời ơi, sao lại có một bộ não ngốc như vậy, chẳng trách công việc của cô không làm xong, cả ngày đều phải tăng ca."
Thi Hạ phồng miệng lên, độc miệng, đây là đặc điểm thứ hai của Lệ Cảnh Diễn mà cô phát hiện.
Hơn nữa, cô rõ ràng nói là kêu Lệ Cảnh Diễn và mình duy trì khoảng cách, anh lại chạy tới chỗ mình nữa!
"Lệ Cảnh Diễn, anh có thể yên lặng một chút được không?"
Thi Hạ nhìn văn kiện trong tay mình. Tuy Lệ Cảnh Diễn giúp mình chỉnh sửa xong, nhưng cô không hề thấy biết ơn Lệ Cảnh Diễn!
Trong lòng cô cảm kích như vậy đã sớm bị sự độc miệng của Lệ Cảnh Diễn thiêu rụi!