"Cô Ngô, cô không thua. Mặt cô vẫn có thể chữa được, tôi đã phân tích cẩn thận báo cáo kiểm tra về làn da của cô, không có vấn đề gì hết."
Nghe thấy khuôn mặt của mình vẫn có thể cứu ván, đôi mắt người phụ nữa sáng bừng lên.
Cô sờ gương mặt mình, ngẩng đầu nhìn Thi Hạ, đôi mắt to tròn ( Thi Hạ đoán đôi mắt này đã trải qua phẫu thuật thẩm mĩ, vì nó nhìn không được tự nhiên) rất sáng.
"Ý cô là gì? Ý cô là gương mặt này của tôi vẫn có thể quay lại như lúc ban đầu sao?"
Thi Hạ gật đầu khẳng định.
Nếu không chắc chắn, cô sẽ không dám nói ra điều này!
"Đúng vậy, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ giúp cô."
Người phụ nữ lắc đầu, đôi mắt vẫn sáng nhưng đã mất đi sự rực rỡ ban đầu.
Không thể nào, đây là tổng giám đốc của Thi Nhuận Trân Châu, cô ta nhất định đang lừa cô mà thôi.
"Nhưng bác sĩ đã nói là không thể cứu vãn được."
Cô cười khổ, gương mặt của cô bây giờ thế nào, cô là người rõ nhất.
Cô biết mặt mình không thể nào chữa được nữa.
Nhưng Thi Hạ vẫn khẳng định nói có cách, chỉ cần một chút thời gian.
"Tôi là chuyên gia về các sản phẩm chăm sóc da, cô phải tin vào gương mặt mình, cũng tin vào Thi Nhuận Trân Châu."
Người phụ nữ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thi Hạ. Thi Hạ kiên định nhìn lại cô, khiến cô động lòng.
Dù sao cũng là một người phụ nữ, làm gì có ai không mong muốn gương mặt của mình có thể trở lại như lúc trước.
Thi Hạ rất đẹp, cô là người quảng cáo tốt nhất, vì vậy Ngô Khiết bắt đầu dao động.
"Cô Ngô, cô là diễn viên, ngày trước cô nổi tiếng như vậy, không lẽ cô không muốn tiếp tục quay trở lại sân khấu sao?" Thi Hạ tiếp tục nói.
Ánh mắt người trước mặt xuất hiện một tia mong chờ, hình ảnh cô đứng dười ánh đèn flash tuyệt vời biết bao.
Chồng cô nâng niu cô trong lòng bàn tay, người hâm mộ gào thét điên cuồng khi cô ra sân khấu.
Cô có tài sản, có thể làm tất cả những gì mình thích, có thể đứng ở nơi nổi bật nhất, hưởng thụ tình yêu của mọi người.
"Còn chồng cô nữa? Nếu như cô vẫn thích anh ta thì nên dũng cảm một chút, cố gắng cứu vãn tình cảm của hai người!"
Thi Hạ thấy ánh mắt Ngô Khiết đã thay đổi rất rõ ràng, cô tiếp tục khẳng định mình thực sự có biện pháp cứu vãn được.
"Cô và chồng cô đã bên nhau năm năm rồi, chẳng lẽ cô chịu để một tiểu tam bên ngoài đánh bại sao?"Thi Hạ hỏi ngược lại.
Nhắc tới tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình mình, Ngô Khiết lập tức kích động.
Đúng, cô không thể thua, không thể để người khác phá vỡ cuộc sống của mình.
"Cô nói đúng, tôi không nên như vậy, tôi phải cướp chồng tôi về, Triển Kỳ yêu tôi, nhất định là anh ấy yêu tôi."
Thi Hạ thấy người trước mặt đã nghĩ thông rồi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô vẫn chưa mất hết lí trí.
Người phụ nữ xoa mặt, rồi ngồi thụp xuống sân thượng khóc như một đứa trẻ.
Cô ở đây lâu như thế, ngay cả một người xa lạ cũng tới khuyên nhủ cô.
Đã ba bốn giờ rồi, nhưng chồng cô lại không có chút tin tức nào, thật nực cười.
Thi Hạ thở dài, cô đồng cảm với Ngô Khiết.
Có lẽ chồng cô ấy bây giờ còn đang đắm chìm trong sự dịu dàng của người phụ nữ khác.
Vợ đang ở một nơi nguy hiểm như vậy mà cũng không đến khuyên can, thật đáng buồn.
"Cô Ngô, cô có phiền nếu tôi nhìn mặt cô một chút không?" Thi Hạ hỏi.
"Được."
Thi Hạ nghiêm túc nhìn mặt cô.
"Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn hơn, chỉ là cần một ít thời gian."
Trước đây cô cũng đã từng xem qua kết quả báo cáo tình trạng của Ngô Khiết, cũng không tệ như cô nghĩ.
Hơn nữa thực ra trong báo cáo cũng nói chuyện Ngô Khiết bị dị ứng không liên quan đến mặt nạ của Thi Nhuận Trân Châu.
Thấy có người đỡ Ngô Khiết xuống dưới, Thi Hạ chỉ lặng lẽ đứng nhìn chứ không nhúc nhích.
Mọi người đi hết rồi cô mới ngồi bệt xuống đất, cả người trông rất chật vật.