Chương 166: .1: Ngủ Với Tôi Sẽ Không Mộng Du

Ninh Vô Ưu lắc đầu, nhìn Lệ Cảnh Dươngđã có chút nghiêng ngả lảo đảo bên cạnh, thở dài: “Được rồi, hôm nay chị đây mới được phát lương, tâm trạng đang tốt, sẽ cố mà giúp anh lần này.”

Coi như hôm nay là ngày làm việc thiện, Lệ Cảnh Dương gặp được cô ấy, coi như là cậu may mắn!

“Nhà anh ở đâu?”Ninh Vô Ưu hỏi.

Lệ Cảnh Dương chỉ hương bên này, ngẫm lại một hồi, cậu lại chỉ sang hướng khác.

Ninh Vô Ưu cứ vậy đi theo những gì Lệ Cảnh Dương nói, trời ơi, rốt cuộc nhà cậu ở đâu vậy?

Đến cuối cùng cô ấy mới phát hiện chỗ cậu đang chỉ là đâu.

“Bầu trời?”Ninh Vô Ưu mở to hai mắt.

Hướng cậu đang chỉ là bầu trời,hóa ra cậu tưởng mình là thần tiên à.

“Lệ Cảnh Dương, anh thật sự coi mình là tiên giáng trần hay sao!”

Lệ Cảnh Dương gật đầu, cậu cảm thấy cả người đều đang lắc lư, đang không ngừng lắc lư.

“Đúng vậy, tôi rơi từ trên trời xuống đó.”

“Vậy chắc chắn là đầu anh đáp đất trước rồi.”Ninh Vô Ưu lẩm bẩm.

Gặp phải cậu là chuyện xui xẻo nhất mà cô ấy từng chịu!

“Được rồi, tôi không giỡn với anh nữa, nhà ngươi rốt cuộc ở đâu?”

Lệ Cảnh Dương vẫn chỉ lên bầu trời, ở đó!

“Anh thật sự ở trên trời sao?”

Lệ Cảnh Dương gật đầu một cách chắc chắn.

Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương có vẻ rất tự tin, chỉmuốn hộc máu.

Cô ấy hít thở sâu, cố mỉm cười: “Lệ Cảnh Dương, anh có tin là tôi có thể một cước đá anh về trời không.”

Lệ Cảnh Dương lắc đầu.

“Không tin.”

Ninh Vô Ưu lại lần nữa hít thở sâu, nhắc nhở chính mình không nên tức giận, đừng nổi giận với một người say, nếu không tự mình sẽ bị choáng váng.

“Được, Lệ Cảnh Dương, anh được lắm, có dũng khí!”

“Tôi sẽ gọi điện cho Hạ Hạ, tôi không tin Hạ Hạ cũng không biết.”

Nghe Ninh Vô Ưu nói muốn gọi điện thoại cho Thi Hạ, Lệ Cảnh Dương đột nhiên trở nên kích động.

Sự xuất hiện của cậu, sự tồn tại của cậu, tất cả đối với Hạ Hạ mà nói đều là một sự phiền phức.

Cậu thật sự không muốn làm phiền Hạ Hạ!

“Hạ Hạ có chồng rồi, cô đừng làm phiền chị ấy.”

“Tôi chỉ hỏi địa chỉ thôi!”

Lệ Cảnh Dương hất tay,chiếc Iphone 8 mà Ninh Vô Ưu vừa mới mua đã bay khỏi tay cô ấy, rơi xuống rồi lọt qua kẽ cống một cách rất chuẩn xác.

“Thần linh ơi!Di động mới của tôi, Iphone 8 của tôi, bảo bối tâm can của tôi ơi!”

Lệ Cảnh Dương lắc đầu.

“Đừng có bán thận bán tim, không nên đâu.”

Ninh Vô Ưu cắn chặt môi, bây giờ cô ấy chỉ muốn đá đít cậu ra giữa đường lớn.

Cô thật sự cảm thấy mình không có năng lực để chăm sóc tên điên này!

“Được, tôi…… Xem như anh lợi hại!”