Chương 163: Lệ Cảnh Dương Say Rượu

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, vẻ mặt kinh ngạc, cô không ngờ.

Anh đã cài đặt định vị trong di động của cô, như vậy cô đi đâu Lệ Cảnh Diễn đều biết sao?

Như vậy thì còn gì là riêng tư nữa!

“Tôi không cótheo dõi cô, tôi đi đâu cô cũng có thể xem được trên điện thoại của cô mà, cái này là để hiểu nhau hơn thôi.”

“Nhưng tôi không muốn hiểu anh.”Thi Hạ trả lời.

Lệ Cảnh Diễn nghe Thi Hạ nói như vậy, sắc mặt liền khó coi hẳn đi.

“Thi Hạ, cô chán sống rồi sao?”

“Không có, không có, chúng ta vẫn là nên về trước đi.”

Thi Hạ vội trả lời, nhìn thấy anh tức giận, cuối cùng cô đanh im lặng không dám nói gì.

Kệ đi, hảo hán phải biết chịu đựng cái thiệt trước mắt, cô không nên so đo với Lệ Cảnh Diễn làm gì.

Thua thì mất mặt, thắng thì xui xẻo, như thế nào cũng sẽ bất lợi cho cô.

――

Lệ gia.

Thi Hạ vừa mới xuống xe, liền cảm thấy rất mệt, mệt đến mức không muốn động đậy!

“Tôi mệt quá, lên lầu trước đây.”

Lệ Cảnh Diễn đưa ly sữa bò mới đun ấm trong taycho Thi Hạ.

“Sữa bò.”

Thi Hạ đón lấy, cười cười.

“Cảm ơn.”

Nhưng đi được hai bước, cô lại chợt nghĩ ra gì đó, liền quay đầu lại, nhìn Lệ Cảnh Diễn.

“Đúng rồi, đêm nay nhớ khóa kỹ cửa phòng.”

Lệ Cảnh Diễn nhướng mày.

“Vì sao?”

Thi Hạ xấu hổ” “Tôi sợ mình mộng du, lại chạy đến phòng anh.”

“Không đến phòng tôi, cô còn muốn đi chỗ nào?”Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.

Thi Hạ lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, cô mộng du không đến quấy rầy anh, này không phải chuyện tốt sao?

“Tôi đã nhờ Mạt Mạt giúp tôi gắn thiết bị theo dõi, tôi khá tò mò, sao tự nhiên lại mộng du.” Thi Hạ giải thích.

“Không được gắn thiết bị theo dõi trong nhà.” Lệ Cảnh Diễn lập tức từ chối.

Thi Hạ còn không hiểu vì sao, một cái máy theo dõi thôi mà, có cái gì lớn lao đâu.

“Vì sao, vì cái gì mà lại không được cơ chứ?”

“Tôi bị mất sự riêng tư.”

“Vậy à?”

Thi Hạ hơi nhíu mày, đây cũng là một vấn đề phải suy nghĩ.

Nhưng cô lại lập tức nhớ ra một chuyện.

“Nhưng anh gần như đâu có ở nhà.”

“Ừ…… Nhưng vẫn không được.”

Lệ Cảnh Diễn nhất quyết phản đối Thi Hạ gắn thiết bị theo dõi trong nhà, khiến Thi Hạ bắt đầu nghi ngờ.

Ánh mắt cô nhìn Lệ Cảnh Diễn bắt đầu khác đi!

“Lệ Cảnh Diễn, anh…… Đừng nói là lúc tôi không có nhà anh đã làm chuyện gì xấu xa nhé?”Thi Hạ cười xấu xa.

Nhưng sắc mặt anh lại càng đen hơn nữa, đen hơn cả nhọ nồi!

“Thi Hạ, tôi cho cô cơ hội để điều chỉnh lại ngôn từ của mình.”

Thi Hạ chớp chớp hai mắt, lập tức ý thức được sự nguy hiểm đang rình rập, chỉ cần Lệ Cảnh Diễn có phản ứng này, điều đó có nghĩa là sắp có nguy hiểm.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Thi Hạ cười, định chạy về phòng để trốn.

“Đã muộn rồi.”

Không kịp nữa,cuối cùng cô vẫn đấu không lại cặp chân dài của Lệ Cảnh Diễn.

Anh tóm lấy Thi Hạ dễ như trở bàn tay.

Anh ôm chặt lấy eo của Thi Hạ, rõ ràng biết Thi Hạ sợ nhột, anh vẫn cố ý cù cô.

Thi Hạ nhột đến không chịu nổi nữa, chỉ có thể ha hả mà cười lớn.

“Ha ha……”

“Buông tôi ra, Lệ Cảnh Diễn, đừng phá nữa, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Chỉ là trong lúc đùa giỡn, họ đã vô thức vào phòng của Thi Hạ rồi.