Lệ Cảnh Diễn nói rồi lạnh lùng đẩy Thi Hạ ra, Thi Hạ không hề đề phòng nên trán của cô đυ.ng vào góc bàn trà, máu từ trên trán chảy xuống!
Cảm thấy có loại cảm giác lạnh lẽo và nhơm nhớp trên trán, Thi Hạ đưa tay chạm vào nó, nhưng máu tươi đầy tay.
Lệ Cảnh Diễn làm như không nhìn thấy, giận đùng đùng quay người đi lên lầu.
Thi Hạ xoa hai mắt của mình, trong lòng có chút ấm ức.
Tấm hình, rốt cuộc là tấm hình của ai, có quan trọng như vậy sao?
Lệ Cảnh Diễn lại vì một tấm hình mà đẩy cô ngã, còn ngã bị thương, hơn nữa, chẳng thèm quan tâm tới.
Cô ngọ nguậy đứng dậy, lấy băng cá nhân tự băng bó cho mình.
Nhưng tấm ảnh đó là ảnh chụp của ai, thực sự quan trọng đến thế ư?
Thi Hạ nghĩ, họa là do cô gây ra nên cô phải chịu trách nhiệm.
Cô bước từng bước đến bên cạnh thùng rác, rác mới vừa ném vào thôi vì thế dễ dàng tìm được.
Cô quên khuấy trong thùng rác toàn là mảnh thủy tinh nên duỗi tay vào tìm không chút phòng bị. . .
"Á. . ."
Cô vội vàng rút tay về, nhưng ngón tay và lòng bàn tay đã bị thủy tinh cắt trúng.
Nhìn tấm ảnh trong tấm kính, Thi Hạ chợt xúc động muốn khóc một trận thật lớn.
"Thì ra là cô, thảo nào. . ."
Người con gái trong hình cười rất tự nhiên, đó không phải là mối tình đầu –bạn gái của Lệ Cảnh Diễn Thẩm Giai ư?
Đó là rốt ruồi đỏ trong lòng anh, Thi Hạ cô là cái gì, Thi Hạ cô chả là cái gì hết!
Cô cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật hoang đường, ánh mặt trời bên ngoài thật to.
Tuy nhiên, cô tựa hồ không cảm nhận được điều đó, dựa vào bên cạnh thùng rác khóc như một đứa trẻ.
Cô không thích Lệ Cảnh Diễn, khóc cái gì chứ, khóc vì không có ai thương cô sao?
Vết thương ở lòng bàn tay, vết thương ở trán lại đau, nhưng so ra vẫn thua nỗi đau nơi tim cô
Lệ Cảnh Diễn ngồi ở trong phòng sách, nhìn máy tính trước mặt, nhưng một chữ cũng không xem vào.
Không biết người phụ nữ kia thế nào rồi, lúc nãy chắc đυ.ng nặng lắm.
Không biết cô ấy có khử trùng, cầm máu và băng bó cho mình không nữa!
Thấy tấm hình của Thẩm Giai bị hủy, anh rất kích động, tuy nhiên, anh không muốn Thi Hạ bị tổn thương.
Cửa thư phòng đột nhiên vọng đến tiếng gõ cửa thanh thúy.
"Vào đi."
Căn nhà này ngoại trừ anh chỉ có cô gái đó, cho nên chỉ có cô vào thôi.
Anh vừa vặn muốn coi vết thương trên đầu Thi Hạ sao rồi, ban nãy anh thấy trán của cô chảy máu.
Thi Hạ đẩy cửa ra, bước thẳng vào, mang bức ảnh cô đã sửa xong đặt nó trên bàn.
Sau đó nhanh chóng thu hồi hai tay, cô sợ để Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy vết thương trên tay cô, thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn nhìn thấy.
"Xin lỗi, về sau tôi không đυ.ng vào đồ của anh nữa. . ." Thi Hạ mở miệng nói, hình như giọng điệu đã trở nên lạnh lùng như trước.
"Tay của cô. . ."
Lệ Cảnh Diễn nhìn trán Thi Hạ, rồi nhìn tay của cô, người phụ nữ này sao lại để mình bị thương thế này!
Thấy Thi Hạ bị thương, Lệ Cảnh Diễn cũng cảm giác mình làm sai, anh chợt cảm thấy mình thật khốn nạn!
"Xin lỗi, vừa nãy tôi hơi kích động, tôi thật sự không cố ý. . ."
Anh còn chưa nói hết những gì mình đi nói thì đã bị Thi Hạ cắt đứt.
Không cần thiết nói xin lỗi, những gì đã xảy ra không thể nào quay lại được.
Bây giờ, nên để cô yên tĩnh một chút, không nên nghĩ về những thứ không thuộc về mình.
"Không sao, là tôi không nên đυ.ng vào đồ của anh. Sau này, tôi sẽ không đυ.ng vào nữa, anh cứ yên tâm." Thi Hạ cười nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nụ cười của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn phát hiện lòng của cô đang cách mình càng xa.
Hợp đồng ba năm, anh chưa từng quên. Có lẽ anh nên giữ khoảng cách với Thi Hạ.
Một ngày nào đó, Thẩm Giai sẽ quay về. Mặc dù, Thẩm Giai không bảo Lệ Cảnh Diễn chờ cô ấy, nhưng, cảm giác chờ đợi người mình yêu khiến Lệ Cảnh Diễn chịu đựng trong vui vẻ.
Anh không thể đến gần Thi Hạ thêm nữa, trên người cô có một chất rất kì lạ, làm anh bất giác muốn tới gần cô.
Mà Lệ Cảnh Diễn rất rõ, anh không nên làm như vậy!
Rời khỏi phòng sách của Lệ Cảnh Diễn, lúc này nước mắt của Thi Hạ mới rơi xuống từng giọt từng giọt thật to.
Thi Hạ, mày khóc cái gì, có cái gì hay để khóc!
Cô thầm mắng mình trong lòng, từ lúc nào cô trở nên yếu đuối như vậy, cô không phải vẫn luôn "miễn nhiễm với bách độc" ư?
Tại sao gặp được Lệ Cảnh Diễn, như thể gặp phải ngày tận thế!
Mặc dù cô đã nhắc nhở mình nhiều lần, dù sao cũng đừng khóc, nhưng cô vẫn không khống chế được nước mắt của mình!
Bạn thân Ninh Vô Ưu đang trực ban ở bệnh viện, lúc cô nhận điện thoại của Thi Hạ thì vẻ mặt mờ mịt.
"Thi Hạ, cậu làm sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói của cô không bình thường, cô ấy lập tức luống cuống.
"Vô Ưu. . ."
Thi Hạ nghẹn ngào, cô thật sự không muốn khóc, nhưng có một số cảm xúc cô không thể kiểm soát được nó!