Tịch Diệc thật sự không hiểu nổi tới giờ này mà còn có bệnh viện nào gửi chuyển phát nhanh cho anh Lệ nữa vậy!
“Anh Lệ.”
“Sao thế?”
Lệ Cảnh Dương dừng lại động tác trên tay, nhìn Tịch Diệc đứng đó trong lòng cậu thấy hơi hoang mang.
Tịch Diệc đưa tài liệu trong tay cho Lệ Cảnh Dương.
“Anh có thư chuyển phát nhanh này.”
Lệ Cảnh Dương cầm túi tài liệu Tịch Diệc đưa cho rồi mở ra nhìn.
Tuy nhiên sau khi đọc xong tài liệu, sắc mặt cậu liền thay đổi hoàn toàn.
Tịch Diệc cũng nhìn thấy sự khác thường của Lệ Cảnh Dương, vội vàng hỏi, “Anh Lệ, đây là cái gì?”
Lệ Cảnh Dương hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân không được vội vàng hấp tấp.
Nhưng đến khi nhìn thấy hai chữ mang thai, trong lòng Lệ Cảnh Dương vẫn run rẩy.
“Báo cáo mang thai, Tô Khả Khả nói, còn một khoảng thời gian nữa mới có thể làm kiểm tra DNA cho đứa bé trong bụng.”
Tịch Diệc thật sự rất sốc, thật ra cả hai người họ đều đặt hy vọng vào một điều, đó là mọi việc chỉ là một sự nhầm lẫm mà thôi.
Nhưng bây giờ bằng chứng đáng tin ngay trước mặt mình,nếu Lệ Cảnh Dương muốn trốn cũng không biết trốn đâu cho thoát!
“Anh có chắc chắn đứa bé là con anh không?” Tịch Diệc nhíu mày và hỏi.
Lệ Cảnh Dương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tịch Diệc.
“Thật ra đến cả bản thân tôi cũng không biết luôn.”
Tịch Diệc ôm trán, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Lệ Cảnh Dương.
“Trời ạ, Lệ đại ca ơi, đối với loại chuyện như thế này mà anh còn có thể lựa chọn mất trí nhớ nữa à!”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, bây giờ tôi thấy rất mệt.” Lệ Cảnh Dương nhanh chóng ngắt lời cậu ta.
“Chuyện cần nhất bây giờ không phải là cùng tìm cách giải quyết vấn đề à?”
“Vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh thôi nhưng cần phải có thời gian!” Cảnh Dương nói, bất lực thở dài một hơi.
Sau đó, cậu lại đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương muốn ra khỏi cửa, Tịch Diệc liền nhanh chân sang cản lại
“Bây giờ ở bên ngoài toàn là phóng viên, lúc này mà anh đi ra ngoài thì cũng giống như đâm vào ngõ cụt đấy”
Làm sao mà cậu không nghĩ ra nếu bây giờ cậu ra bên ngoài, không phải chịu chết thì là gì?
Đến lúc đó, một khi phóng viên đứng bao vây xung quanh, hỏi đông hỏi tây, nếu không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ họ lại viết lung tung!
“Nhưng bây giờ bảo tôi ngồi ở đây chờ chết , tôi cũng thấy mệt mỏi lắm.”
Lệ Cảnh Dương vừa nói, vừa cầm lấy mũ lưỡi trai để trên tủ và kính râm với khẩu trang lại.
Đây đều là những trang bị cần thiết khi cậu đi từ sân bay trở về.
Chỉ là cậu không ngờ tới, có một ngày cậu sẽ dùng những thứ này để trốn trán bọn phòng viên, thật đáng buồn!
“Lệ Cảnh Dương!”
Tịch Diệc nhìn Lệ Cảnh Dương lại thật sự chạy ra cửa, liền chạy vội qua giữ chặt người lại.
Nhưng giờ thì không kịp nữa rồi, Lệ Cảnh Dương cười khẩy.
“Cậu phải tin tưởng một người thường xuyên đi ra ngoài chơi như tôi thì vẫn biết một chút ngụy trang.”
Tịch Diệc xoa cái đầu lộn xộn như ổ gà của mình, trời biết, tâm trạng hiện giờ của cậu ta còn lộn xộn hơn cả cái đầu này.
“Chết tiệt, anh vẫn còn tâm trạng đi ra ngoài chơi, còn tôi thì sắp chết vì lo đây!”
Tại sao ông lớn này vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ!
Tịch Diệc đang tự suy đoán trong lòng, có phải bây giờ Lệ Cảnh Dương đi ra ngoài để tìm bằng chứng không.
Cho nên, bọn họ vẫn có hy vọng rửa sạch nỗi oan này?
Nhưng lỡ như Lệ Cảnh Dương chỉ đi ra ngoài uống rượu giải sầu thì sao?
――