Chương 128: Trông Không Giống Như Có Thời Thơ Ấu Khó Khăn.

Cả hai cùng nhau đi đến một quán cà phê. Họ vừa ngồi xuống thì trợ lý của Lệ Cảnh Diễn đi đến.

Người trợ lý đưa cho Lệ Cảnh Dương một file màu xanh. Nhưng Lệ Cảnh Dương lại đưa nó cho Ninh Vô Ưu.

Ninh Vô Ưu không biết điều này có nghĩa là gì. Không phải hỏi cô ta chút chuyện sao?

Chẳng nhẽ đây là cách tìm hiểu mọi thứ?

"Đây là cái gì vậy?"

Ninh Vô Ưu hỏi nhưng đã mở chiếc file màu xanh từ lúc nào.

Hóa ra đó là một bản điều tra, thực sự, đây là điều tra Hạ Hạ sao?

Lệ Cảnh Dương giải thích: "Làm phiền cô Ninh, cô chỉ cần điền vào đó là được."

"Điền vào bản điều tra?"

"Vâng, không sai. Nếu cô không muốn điền vào biểu mẫu, cô có thể nói, tôi sẽ ghi âm lại." Lệ Cảnh Dương giải thích.

Tuy nhiên, Ninh Vô Ưu lại cảm thấy đây chẳng giống như quan tâm đến Thi Hạ, mà giống như hỗ trợ cảnh sát hỏi cung hơn:

"Anh có nhầm không vậy, có cần phải làm nghiêm túc như vậy không?" Ninh Vô Ưu cười khẩy.

Lệ Cảnh Dương chắp tay nhìn Ninh Vô Ưu với ánh mắt cún con.

"Rất cần đó."

Ninh Vô Ưu hơi nhíu mày, nhưng sau khi thấy Lệ Cảnh Dương đối xử với cô ta rất tốt ngày hôm nay nên cô ta đã đồng ý.

Vậy cô ta miễn cưỡng điền vài từ là được rồi:

"Được rồi, tôi sẽ điền dựa trên sự hiểu biết của cá nhân về Thi Hạ!"

Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu, ánh mắt biết ơn. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

Anh trai của anh ta thậm chí còn không biết thói quen ăn uống của Hạ Hạ. Vì vậy Lệ Cảnh Dương nghĩ, lần này anh trai anh ta chắc chắn sẽ thua.

Cơ hội của anh ta đã đến. Chỉ khi biết rõ về Thi Hạ, anh ta mới cảm thấy mình có thể bước vào trái tim của cô.

Sau ít phút, Ninh Vô Ưu đã điền xong những gì cô biết về Thi Hạ.

"Được rồi, xong hết rồi."

Cô nói, đưa cho Lệ Cảnh Dương chiếc file trong tay.

Lệ Cảnh Diễn này sao vậy, kết hôn lâu vậy rồi giờ mới nhớ ra là phải quan tâm đến vợ sao.

Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu, thực sự cảm ơn cô ta.

Ít nhất, trên thế giới này cô là người hiểu Thi Hạ hơn ai hết.

"Tôi đưa cô đi mua một bộ quần áo nhé, cô Ninh. Hôm nay làm bẩn quần áo của cô rồi. Tôi xin lỗi."

Thái độ của Lệ Cảnh Dương hôm nay đột nhiên trở nên rất tốt. Điều này khiến Ninh Vô Ưu cảm thấy có chút bất thường.

"Không sao, chỉ là bộ quần áo thôi. Bảo anh trai anh đối xử tốt với Hạ Hạ của tôi là được rồi. Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì."

Lệ Cảnh Dương gật đầu đồng ý, nhưng anh ta đã có sẵn kế hoạch của riêng mình.

Nếu anh trai của anh ta không thể chăm sóc Hạ Hạ, thì anh ta, người em trai này sẽ không ngại ngần gì chăm sóc cô.

"Được, tôi biết rồi."

Ninh Vô Ưu đứng dậy, định rời đi. Nhưng khi vừa đứng dậy, cô ta lại ngồi xuống và nhìn Lệ Cảnh Dương.

"Lệ Cảnh Dương, anh nói thật cho tôi biết. Anh trai anh có thực sự muốn sống với Hạ Hạ không?" Ninh Vô Ưu hỏi.

Rốt cuộc, nếu Lệ Cảnh Diễn không phải là chân thành, và lúc đó người chị em tốt của lại yêu thật lòng, thì có phải Hạ Hạ sẽ bị thiệt thòi không?

Nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn có bộ dạng như không hiểu ý của Ninh Vô Ưu:

"Cái gì gọi là họ có định sống tốt cùng nhau không. Không lẽ trước đây họ không sống tốt với nhau sao?"

Ninh Vô Ưu xua tay, tại sao lại thấy loạn vậy chứ. Mối quan hệ giữa hai người, thực ra mà nói, Ninh Vô Ưu cũng không biết rõ.

Rốt cuộc, Thi Hạ ở trong văn phòng cả ngày, cô hiếm khi đề cập đến những điều về cuộc sống riêng tư với Ninh Vô Ưu.

"Tôi không có ý đó, nếu anh không biết thì thôi không sao, không sao."

Lệ Cảnh Dương gật đầu, những gì Ninh Vô Ưu vừa nói thực ra anh ta đều hiểu.

Chẳng qua là anh trai của anh ta căn bản chẳng có ý định sống với Hạ Hạ suốt đời mà thôi.