Bởi vì gần như mỗi ngày đều cắm mặt trong công ty làm thêm giờ, đều để Mạt Mạt giúp mình đặt thức ăn bên ngoài.
Cũng khó ra ngoài ăn cơm, cho nên, khẩu vị của Thi Hạ hôm nay rất tốt.
"Vậy sao? Vừa rồi ai đó rõ ràng đã nói, mình đã ăn rồi." Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày, nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ ho khan hai tiếng, có chút lúng túng.
"Đó là tôi lỡ lời, không được sao?"
Thi Hạ hơi nhíu mày, trừng Lệ Cảnh Diễn ở trước mặt.
Anh cố ý, nhất định phải nhắc tới chuyện xấu hổ vừa rồi sao?
Lệ Cảnh Diễn cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, thật ra thì, anh đột nhiên cảm thấy trò chuyện với cô gái này, cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
"Được, cô nói gì cũng đúng."
Thi Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhất thời không quay đi chỗ khác, thật ra khi anh cười lên rất tuấn tú, chỉ là bình thường Lệ Cảnh Diễn không cười thôi.
"Lệ Cảnh Diễn, có ai nói anh mặt liệt không?" Thi Hạ ngây ngốc, thậm chí cũng không cân nhắc câu hỏi này, gần như là bật thốt lên.
Chỉ là, sau khi nói ra, nhìn vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn, cô liền lúng túng.
"Tôi không cố ý, tôi chỉ là. . chỉ là tò mò, tò mò thôi."
Thi Hạ vừa nói, vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, coi như câu hỏi vừa rồi hỏi không hay lắm.
"Nói tôi mặt liệt, Thi Hạ, cô là người đầu tiên." Vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn ung dung trả lời câu hỏi của Thi Hạ.
Thi Hạ lúng túng gật đầu, không ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng nghĩ, người khác sợ là không có dũng khí nói thật với Lệ Cảnh Diễn.
Nhìn Thi Hạ cố gắng ăn rau cải, chỉ múc một chén canh cá, dê nướng nguyên con cũng chỉ ăn tượng trưng hai ba miếng, Lệ Cảnh Diễn có chút không vui.
"Ăn nhiều thịt chút, cô cầm tinh con trâu sao?"
Anh vừa nói, vừa kẹp một khối thịt dê thật to, đặt trong đĩa của Thi Hạ.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động gắp thức ăn cho con gái.
"Tôi. . . chính là cầm tinh con trâu." Thi Hạ cúi đầu, thành thật trả lời.
Lệ Cảnh Diễn bẹt miệng, cô gái này, trở nên ngốc nghếch đáng yêu như vậy từ khi nào?
"Bất kể cô cầm tinh con gì, ăn nhiều thịt chút cũng không xấu, nhìn cô gầy thành bộ dạng gì rồi?"
Lời Lệ Cảnh Diễn, nghe như là đang oán trách Thi Hạ không ăn gì, nhưng mà, trong đó có cưng chiều cũng chỉ có người thứ ba có thể nhìn ra.
"Tôi đâu có không ăn thịt, vả lại, tôi cũng không gầy." Thi Hạ lẩm bẩm, cãi lại.
"Lúc ôm, đều cảm thấy cấn tay, còn không gầy?"
"Anh không ôm tôi, sao anh biết." Thi Hạ chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Chỉ là, nói ra lời này. Cô liền hối hận, mấy ngày trước, hình như là Lệ Cảnh Diễn uống say, liền chạy vào phòng mình.
Hai người bọn họ cứ như vậy ngủ một đêm, Thi Hạ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết hôm sau lúc mình tỉnh lại, đang ở trong lòng Lệ Cảnh Diễn.
"Hạ Hạ, cô chắc chắn tôi chưa từng ôm cô sao?" Lệ Cảnh Diễn hơi nhướng mày, nhìn Thi Hạ, mặt đầy hứng thú.
Thi Hạ mâm mê môi mình,
"Tôi. . . Sao tôi biết được?"
Cô cúi đầu lầm bầm một tiếng, định tiếp tục ăn cơm
Nhưng mà, ai biết, Lệ Cảnh Diễn lại đưa tay về phía mặt mình.
Phản ứng đầu tiên của Thi Hạ chính là, có phải trên mặt mình dính hạt cơm không, hay là thức ăn khác?
Xấu hổ chết người.
Thi Hạ cứ ngây ngẩn như vậy nhìn Lệ Cảnh Diễn, không nhúc nhích, nếu trên mặt mình thật sự có gì đó, vậy hãy để Lệ Cảnh Diễn giúp mình lấy hết đi.
Nhưng mà, ai biết mục đích Lệ Cảnh Diễn đưa tay ra, cũng không phải vì trên mặt mình dính thức ăn ha cơm.
Anh chỉ là. . . đưa tay qua bóp mặt Thi Hạ thôi.
Cảm giác không tồi, mềm mại bóng loáng.
"Trên mặt vẫn có chút thịt, nhiều thịt khá đáng yêu." Lệ Cảnh Diễn tự nhiên nói.
Thi Hạ ngây ngốc nhìn Lệ Cảnh Diễn, cho nên, anh bóp mặt mình, mục đích chính là thử xem. . . cảm giác?
"Lệ Cảnh Diễn, anh bóp mặt tôi làm gì?"
"Nhìn thật nhiều thịt, tôi muốn xem xem có phải vì nguyên nhân mặt lớn không." Lệ Cảnh Diễn nói rất nghiêm túc, trái lại Thi Hạ không biết phải nói thế nào.
"Anh. . ."