Chương 96: Tiểu tam!?

"Vâng con biết rồi. Mai con sẽ đưa cô ấy về nhà"Anh vâng lời rồi nhìn qua hộp cơm trên bàn, sắc mặt của anh cũng thay đổi.

"Cũng trưa rồi con ăn trưa đi. Hộp cơm đó không phải là ba mua cho con. À mà con có thời gian thì đi thăm ông Mộc đi dù sao người ta cũng đã giao thiên thần cho mình rồi con cũng nên có chút lòng thành chứ"

Lục Thuận để tài liệu trên bàn của anh rồi rời đi.

"Hộp cơm này ở đâu vậy ba!?"Anh hỏi với theo thì bị một câu lạnh lùng từ ba mình.

"Ba tưởng con phải biết đó là của ai chứ!? Con chậm hiểu thế nhỉ!?"

Lục Thuận cười nhạt rồi bước ra khỏi phòng anh.

*Không lẽ ... là cô ấy sao!?Cô ấy đã mang đến và ba muốn tự mình đem vào*

Anh bất giác nở nụ cười vui vẻ rồi ngồi ăn. Anh đọc tờ giấy dán ở trong nắp hộp cơm:"Anh ăn ngon miệng nhé yêu anh"

*Cô ấy cũng có lúc lãng mạn thế này sao!? Sao mà nỡ bỏ uổng được công cô ấy nấu mà*

Anh ngồi ăn rồi vừa suy nghĩ đến bóng dáng lúc cô ấy nấu ăn rồi ngồi cười nụ một mình. Trông dáng vẻ này chắc hẳn là thích cảm giác có một gia đình ấm áp rồi.

Anh ngồi xúc từng miệng, nếm thử khá kĩ càng, thuận miệng khen:"Công nhận ngon thật. Không ngờ một thiên thần Mộc Gia lại có thể nấu ăn như đầu bếp năm sao"

"Sau này còn phải nhờ em dài dài"Vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, anh ăn hai bát liền không ngừng nghỉ.

Sau khi đã no, anh nằm nghỉ ở ghế sofa. No bụng thì đói con mắt. Mới ăn no xong nhưng anh đã cảm giác hai mắt của mình sắp nhắm tịt lại đến nơi, buồn ngủ nên nằm nghỉ luôn.

________________________

-Biệt thự riêng của anh-

*Cũng may là con bé ngủ rồi. Bọn trẻ thật là ăn uống không đúng khoa học giờ sinh hoạt cũng lung tung nữa như thế hại sức khỏe lắm. Mình phải lựa lời nói với Tiểu Nguyên mới được. Hạnh phúc gia đình là phải tự tạo dựng thì mới lâu bền được. Chắc là nó không nghi ngờ gì việc mình làm đâu nhỉ!?*

Lý Nhã Dung hơi nghiêng đầu, suy nghĩ rồi thở dài. Chính Lý Nhã Dung là người đã dán giấy ghi nhớ vào nắp hộp cơm trưa và nhờ cô mang đến cho anh.

(Tua lại một tiếng trước)

Sau khi ăn cơm xong, Lý Nhã Dung cầm bát vào bồn rửa. Cô lập tức bê đũa và thìa vào.

Lý Nhã Dung nói nhẹ:"Con cứ ngồi nghỉ đi. Viết mấy dòng gửi cho chồng con để lát nữa mang cơm đến cho chồng"

"Vâng"Mặc dù cô không muốn nhưng không thể từ chối một cách thẳng thừng trước mặt mẹ chồng được nên cô cứ đồng ý, ngậm ngùi ngồi vào bàn, viết vài dòng chữ mà không suy nghĩ gì rồi xé giấy ghi nhớ vo viên lại để ở bàn.

Lý Nhã Dung rửa bát mà không chú ý đến động tác của cô nên vẫn chăm chỉ rửa bát rồi úp bát lên giá đựng bát.

Lý Nhã Dung lau tay khô rồi quay lưng, định bước lên phòng khách ngồi mở điện thoại nhắn tin cho Lục Thuận thì thấy trên bàn ăn vừa nãy có tờ giấy vừa nãy bị cô vo viên còn nguyên ở đó.



Lý Nhã Dung nhìn lên trên, bên trái rồi lại bên phải, khi đã chắc chắn chả có ai thì mới dám mở tờ giấy ghi chú và dán đại vào nắp bên trong hộp cơm.

Mộc Ánh Tuyết uống nước xong, thấy Lý Nhã Dung cũng định đi lên thì nói:"Mẹ định đi ngủ ạ"

"À ... ừ"Lý Nhã Dung thuận miệng nói.

"Con đi ngủ chút nha mẹ con thấy hơi mệt"Cô ngáp ngắn ngáp dài.

"À Tiểu Tuyết mẹ nhờ con chuyện này được không!?"Lý Nhã Dung chớp chớp mắt hỏi.

"Dạ mẹ!?"Cô khó hiểu hỏi lại.

"Con giúp mẹ đem hộp cơm này cho Tiểu Nguyên bình thường nó cũng không ăn cơm trưa như thế hại sức khỏe lắm. Hai đứa còn trẻ nên thay đổi cách ăn uống và sinh hoạt đi. Sau này hối hận lại không kịp"

"Con đi liền"Cô cầm theo hộp cơm trưa mà không biết rằng trong đó là dòng chữ cô đã viết trước đó. Cô nghĩ là Lý Nhã Dung đã giúp cô vất nó đi, với lại đối với cô cái đó không có cũng không ảnh hưởng gì.

Cô mang hộp cơm đến Lục Thị. Cũng tính là sẽ mang vào cho mẹ hài lòng. Chứ thực ra trong lòng cô thì không thoải mái một chút nào cả.

Cô bước chân vào bên trong thì lập tức có người chặn lại, không cho cô vào.

"Cô là ai!? Nếu không có điện báo trước hẹn gặp Lục Tổng thì sẽ không được vào"Bác bảo vệ nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới.

"Sao bác biết cháu đến tìm Lục Tổng!?"

Cô khó hiểu hỏi, trong lòng cũng có câu trả lời.

*Hẹn gặp anh ta thì phải hẹn trước mới được gặp sao!? Người chứ có phải là thần thánh đâu mà ai cũng phải bái phục chứ!?*

Thấy cô cứ đứng im lặng, bần thần ngây người khiến cho bác bảo vệ cười đểu.

"Này cô gái nhìn cháu cũng không đến nỗi tệ. Chắc không có thiếu hiểu biết đến mức không biết Lục Tổng có phu nhân rồi đâu nhỉ!? Bác nhắc nhở cháu một khi để Lục Tổng biết được ý đồ không đàng hoàng của cháu thì chắc anh ta sẽ gϊếŧ cháu trong một lần dọn gai trong mắt đấy"

Bác bảo vệ quan tâm nhắc nhở nhưng lại khiến cho Mộc Ánh Tuyết có cảm giác màn kịch hay đang chờ phía trước.

Lục Thị chỉ có tin tức Lục Tổng - Lục Trạch Nguyên đã có vợ chứ chưa từng công bố cô ra bên ngoài. Ngay cả công ty nhà mình cô cũng không được đi làm.

Thường ngày cô không tiếp xúc với ai để tránh những rắc rối không cần thiết. Nếu như tất cả mọi người ở Thượng Hải này đều biết cô và anh kết hôn không phải vì yêu đương mà vì theo gia tộc thì phải làm sao!?

Họ sẽ nhìn Lục Gia và Mộc Gia như thế nào đây!? Họ kết hôn chỉ vì liên minh gia tộc(liên kết hai gia tộc này lại)

Lý Nhã Dung rất mực thương cô và cô như là con ruột nhưng người ngoài thì miệng lưỡi sắc bén như con dao hai lưỡi vậy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Lục Gia luôn muốn rước cô về làm con dâu, khi cô đã chính thức thành Lục phu nhân thì hai gia tộc ngày càng chặt chẽ với nhau.



Mộc Ánh Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc mai ra sau tai mình rồi nhỏ nhẹ đáp.

"Cảm ơn bác đã có ý tốt nhắc nhở cháu. Cháu đã có lịch hẹn với Lục Tổng cháu xin phép"

Cô tính rời đi thì bị bàn tay của bác bảo vệ kia ngăn lại.

"Không được đâu cháu. Trước khi cháu được đi thì phải đưa cho chú xem bằng chứng mới được"

Bác bảo vệ nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Mộc Ánh Tuyết rất tự nhiên nói:"Chú cứ coi trước đi"

Cô đưa điện thoại có tin nhắn của anh cho bác bảo vệ kia.

*Phiền phức thật. Lục Thị trước giờ toàn là như vậy sao!? Ông nội mình đâu có nói Lục Thị nghiêm khắc thế này đâu. Biết thế ngay từ đầu mình đã không kết hôn với tên xấu xa đó!! Mình có được lợi lộc gì từ việc này đâu. Mộc Ánh Tuyết ơi mày ngu quá!!*

Cô đang trách thân phận của mình. Đành phải vượt ải chết tiệt này mới được.

Cô chỉnh lại váy trên người mình rồi nhìn thẳng vào bác bảo vệ kia vẫn còn đang ngây người.

"Cô đừng nói cô là nhân tình của Lục Tổng nhé chả lẽ cô là tiểu tam!?"

Bác bảo vệ há hốc miệng nhìn cô như nhìn một con người ngoài hành tinh.

*Rắc rối thật*Cô lắc đầu ngao ngán.

"Tiểu tam!?Ai cho ông cái quyền nói tôi như vậy"Cô tức giận hét vào mặt ông ta khiến cho ông ta sưng sỉa lên rồi cầm que quất vào chân cô.

"Thế thì không phải sao!? Vậy cô là hồ ly tinh chín đuôi"

"Bác có bị lẫn không thế!?"Cô hơi nhăn mặt rồi khinh thường người trước mặt.

Sao có thể nghĩ cô là tiểu tam rồi thì là hồ ly tinh!?

"Tôi không phải là tiểu tam!!"Cô gằn lên từng chữ một, xé nát trái tim cô.

Cho dù cô không yêu Lục Trạch Nguyên đi chăng nữa nhưng cô dù sao cũng là vợ trên hợp đồng chứ làm gì có chuyện là tiểu tam. Ngay từ đầu cô đâu có chọn anh làm bạn đời!?

"Lục Tổng có vợ rồi sao còn qua lại với cô được chứ!? Không phải là tiểu tam thì là gì!?"

Bác bảo vệ vẫn bảo vệ quan điểm của mình. Thật là cố chấp!!

"Hết nói nổi"Cô khó chịu nói.

"Ai đó!?"Có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện khiến cho cô phải hơi ngạc nhiên.