Chương 105: Tiệc mừng thọ của Lục lão gia

"Xe đâu?"Cô khó hiểu nhìn anh.

"Chúng ta sẽ đi xe khác. Em không cần phải lo"Anh điềm nhiên đáp.

Từ đằng sau hai người, trực thăng đáp xuống. Anh nắm tay cô bước lên trực thăng.

"Chúng ta sẽ đi trực thăng à!?"Cô ngạc nhiên hỏi. Anh bế cô vào chỗ ngồi.

"Em không cần lo gì cả. Một lát nữa sẽ đáp xuống tiệc mừng thọ của ông nội thôi"

Anh nháy mắt tinh nghịch với cô. Cô cũng mỉm cười nhẹ. Anh ngồi bên cạnh cô, vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh.

Anh bỏ một tai nghe ra rồi cho vào tai cô. Tiếng nhạc khiến cho cô có phần hơi bất ngờ.

"Em nghe thử đi"Anh nhẹ nhàng bấm chuyển sang bài khác.

Lời bài hát được vang lên sau khi khúc dạo đầu đã kết thúc. Cô chăm chú nghe đến mức ngủ lúc nào không hay.

"Em ấy ngủ ngon quá"Anh vô thức nói nhưng vì nói nhỏ nên cô cũng không nghe thấy.

_________________

-White Tour-

Một nơi giăng toàn màu trắng, phông nền đính thêm hoa nhài vào phần đầu của nền vải trắng tinh, xung quanh có mấy chiếc lá đang thêu dệt lên trên đó vô cùng tỉ mỉ.

Tiệc mừng thọ của Lục lão gia đã bắt đầu. Lục Thuận đang tiếp khách vào bên trong.

"Lục Phó chủ tịch!!"Một người đàn ông mặc áo vest, quần âu và đi giày lười. Trên tay ông ta cầm theo ly rượu Cognac.

"Chủ tịch Phó"Lục Thuận cũng mỉm cười, cụng ly rượu với tên Phó Quốc.

"Tôi còn phải học hỏi anh nhiều đó. Con gái tôi nó mới đi làm ở Lục Thị mà con trai anh lại đuổi nó!! Tôi mạo phép muốn hỏi lí do tại sao!?"



Phó Quốc nhấc ly rượu trên tay, tiện hỏi. Lục Thuận không biết trả lời thế nào thì Trịnh Khanh xuất hiện.

"Trịnh Khanh con đến sớm vậy!?"Phó Quốc giả vờ lương thiện hỏi.

"Chú Phó, đã làm phiền chú phải quan tâm rồi. Từ lúc mẹ con phải đi làm giúp việc để trả một số nợ lớn từ ba con thì con đã không còn coi chú là người một nhà rồi"

Trịnh Khanh vạch rõ ranh giới rồi cụng ly với Lục Thuận.

"Lục phó chủ tịch yên tâm lát nữa sẽ có người khiến cho trang phục của chú sáng nhất tiệc mừng này"

Lục Thuận chỉ mỉm cười nhẹ. Trịnh Khanh uống một hớp rượu nhỏ rồi lén nhìn về phía Phó Quốc vẫn còn đứng ngây người, khó hiểu.

"Chú Phó, con đi tìm Phó Uyên nhé"Trịnh Khanh nửa úp nửa mở.

"Con đi đi"Lục Thuận gật đầu đồng ý. Trịnh Khanh lập tức đi ngay còn cầm thêm một ly rượu nữa.

Lúc này, khách mời bắt đầu lao xao.

"Đến giờ rồi mà chưa thấy Lục Tổng và Lục phu nhân nhỉ!?"Một cổ đông đã bắt đầu nóng ruột, không thể chờ được thêm nữa, cất tiếng hỏi.

Lục Thành giáo dác nhìn xung quanh. Lý Nhã Dung cũng bất an.

"Ba đừng lo con nhờ anh ấy gọi cho tụi nó xem thế nào. Hôm qua con đã dặn dò thằng bé cẩn thận rồi chắc nó ngủ muộn nên chưa thể dậy ..."

Lý Nhã Dung lấy lí do bao che cho anh. Lục Trạch Lễ vừa hay cũng có mặt.

"Con có thấy anh con đâu không!?"Lý Nhã Dung lo lắng hỏi.

"Anh chị ấy đến rồi. Đang chuẩn bị vào"Lục Trạch Lễ đáp.

"Vậy tốt rồi"Lục Thành gật đầu hài lòng.



"Kìa kìa ... Lục Tổng và phu nhân đến rồi"Một người reo hò mừng rỡ.

"Đúng rồi!! Họ đúng là chàng hoàng tử và lọ lem trong truyền thuyết"

"Lục Tổng và phu nhân đúng là trai tài gái sắc hai người họ quá hợp đôi mà"

Có rất nhiều câu nói vang lên làm cho buổi tiệc mừng cũng rộn ràng. Ở bên ngoài, anh nhếch mép.

"Họ đang khen chúng ta kìa. Chúng ta cũng phải thể hiện một chút gì đó chứ!?"Anh nói nhỏ vào tai cô.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã được anh nắm tay bước vào bên trong.

Bước vào bên trong, anh kéo ghế ra cho cô ngồi. Anh nhìn cô rồi cô cũng ngoan ngoãn ngồi vào.

"Lục Tổng không biết anh có suy nghĩ gì về cổ phần sau này mình đứng tên!?"Người dẫn chương trình lên tiếng hỏi khi anh chuẩn bị ngồi cạnh cô.

Anh từ từ tiến lên sân khấu rồi nói lên suy nghĩ của mình.

"Cổ phần sau này tôi đứng lên sẽ chuyển sang cho Mộc Ánh Tuyết - vợ tôi. Tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy cùng nhau san sẻ và xây dựng hạnh phúc gia đình. Hôm nay đến với tiệc mừng thọ của ông nội tôi tôi mong mọi người hãy chuẩn bị cho mình những thông tin bổ ích nhất chứ không phải là ganh tị nhau từng thứ nhỏ nhặt nhất. Tôi xin cảm ơn chân thành đến ba tôi, mẹ tôi, em tôi và người tôi yêu thương"

Sau khi anh nói xong thì đột nhiên có tiếng động xào xạc xuất hiện bên sau lùm cây um tùm. Anh khó hiểu ra đó xem thử có bóng dáng của ai không thì không hề thấy gì cả.

*Là ai!?*Anh nhìn xung quanh thì thấy có một chiếc lắc chân bị tuột khuy nên dễ dàng bị lỏng.

*Lắc chân!?*Anh khó hiểu nhét vào trong túi áo rồi bước lại vào bên trong.

Phó Uyên thở dài rồi tháo khẩu trang ra, thở hổn hển.

*May là mình trốn kịp không ai phát hiện ra*Phó Uyên cất khẩu trang vào túi quần rồi nhẹ nhàng đi đường vòng để vào trong tiệc mừng thọ.

Phó Uyên bước hẳn vào trong, hòa nhập cùng tất cả mọi người và uống ly rượu Cognac. Mọi người đều không nghi ngờ gì.

Trịnh Khanh đi tìm Phó Uyên mãi mà không thấy, đang nghĩ là cô ta sợ hãi nên không đến nhưng lúc thấy Phó Uyên đến thì Trịnh Khanh nở một nụ cười không thể nào quái dị hơn.