- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Vợ Hoàn Hảo
- Chương 20: Qua cầu rút ván
Cô Vợ Hoàn Hảo
Chương 20: Qua cầu rút ván
Lời nói của Vương Hoài Viễn bỗng khiến trái tim tôi thắt lại, thầm nghĩ “tiêu rồi”, tên này sẽ không xử mình một cách tàn bạo chứ?
Lúc này, tôi muốn bỏ chạy, nhưng khi nhớ ra Tô Tuyết còn thiếu bảy trăm ngàn tệ tiền mượn tôi t*ng trùng sinh con, thì tôi không cam tâm.
Cũng may, những lời tiếp theo của Vương Hoài Viễn khiến trái tim tôi nhẹ nhõm hơn.
“Này, thằng khốn, cầm tiền thù lao còn lại rồi mau chóng cút đi! Sau này đừng để tao thấy mặt mày nữa, không thì tao gặp lần nào là đánh lần đó”, nói xong, hắn đập một chiếc thẻ ngân hàng vào mặt tôi.
Tôi nghèo kiết xác, bị thẻ ngân hàng đập vào mặt mà cũng không dám nổi cáu, ngược lại còn vội vàng đưa tay ra nhận thẻ.
Tôi yếu ớt hỏi: “Mật khẩu là gì?”
Vương Hoài Viễn sốt ruột nói: “6 số 0”.
Tôi “à” một tiếng, định quay người rời đi.
Đột nhiên Lý Khả nói xen vào: “Anh rể, để Hứa Lương đi như vậy, ngộ nhỡ chị họ không thành công thì sao? Chẳng phải dễ cho hời cho anh ta à?”
Vương Hoài Viễn lãnh đạm nói: “Không phải bác sĩ Trương đã nói thành công một trăm phần trăm rồi sao?”
Lý Khả bĩu môi nói: “Trong y học làm gì có chuyện một trăm phần trăm, chỉ có thể nói phương pháp của bác sĩ Trương có tỷ lệ thành công lớn thôi”.
Nghe vậy, trái tim tôi lập tức thắt lại, thật muốn đập vào miệng của con tiện nhân Lý Khả, cô ta không bới chuyện thì sẽ chết à?
Lần này xem ra tôi lại không thể rời khỏi chốn thị phi này rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó Vương Hoài Viễn cau mày nói: “Đợi đã”.
Mẹ kiếp!
Tôi không cam tâm thầm rủa một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng lại.
Vương Hoài Viễn nói: “Mày đợi mấy ngày đã, chờ vợ tao có thai thành công rồi hãy đi. Nếu vợ tao mà không thành công thì, hừ!”
Anh ta không nói phần còn lại, nhưng nó khiến tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Rất có thể anh ta sẽ bắt tôi nôn ra ba trăm ngàn tệ mà tôi lấy được trước đó. Mẹ kiếp, ba trăm ngàn tệ đó tôi đã đưa bố tôi trả tiền vay nặng lãi, làm sao tôi nôn ra được?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy từng cái lông tơ trên người dựng đứng lên.
“Được rồi, bây giờ cút về phòng đi. Nhìn thấy là buồn nôn”, Vương Hoài Viễn lãnh đạm nói, khẽ xua tay.
Tôi không dám làm trái, vội vàng về phòng ngủ.
Một tuần tiếp theo, tôi ngoan ngoãn ở trong biệt thự của Tô Tuyết.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một tuần trôi qua trong nháy mắt. Hôm nay, Lý Khả làm xét nghiệm máu cho Tô Tuyết.
Lý Khả lí nhí nói với Vương Hoài Viễn: “Anh rể, cái thai của chị họ em không ổn định lắm, có chút nguy hiểm…”
“Bốp!
Cô ấy còn chưa nói hết câu, Vương hoài Viễn đã giơ tay cho cô ấy một bạt tai, phẫn nộ nói: “Lý Khả, cô nói cái gì? Hả! Nói lại lần nữa!”
What the fuck! Vương Hoài Viễn đúng là gã bạo lực nóng tính, đánh phụ nữ không chớp mắt.
Lý Khả bị đánh đến mức trên nửa bên mặt lập tức hiện lên vết tay đỏ ửng. Cô ấy giơ tay che mặt, nước mắt bắt đầu xoay chuyển nơi vành mắt, nhưng cuối cùng cũng không dám khóc.
Vương Hoài Viễn nhìn chằm chằm vào Lý Khả, nói: “Cút, cô là cái thứ vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng không làm được. Sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa”.
Lý Khả không dám phản kháng, cúi đầu nghẹn ngào chạy ra khỏi biệt thự.
Tôi thấy chột dạ, liệu tiếp theo Vương Hoài Viễn có đánh tôi không?
Cũng may, anh ta không có tâm trạng đánh tôi, chỉ trừng mắt nhìn tôi: “Cút về phòng ngủ đi, mẹ kiếp, nhìn thấy cái thứ ngu ngốc này đã thấy mắc ói”.
Tôi rủa thầm trong lòng: Con mẹ nó, thằng đàn ông vô dụng như mày mới là kẻ ngu ngốc.
Nhưng ngoài mặt tôi không dám để lộ chút bất mãn nào, đành vội vàng về phòng ngủ.
Tôi vừa bước vào phòng ngủ thì nghe thấy Vương Hoài Viễn gọi điện cho bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, hình như vợ tôi gặp chút sự cố, ông mau qua đây xem sao”.
Nửa tiếng sau, bác sĩ Trương xuất hiện trong biệt thự, hỏi: “Anh Vương, vợ anh thế nào? Thấy chỗ nào không khỏe sao?”
Vương Hoài Viễn nói: “Lý Khả đã làm xét nghiệm máu cho vợ tôi, nói tình trạng mang thai của cô ấy không ổn định, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bác sĩ Trương cau mày, nói: “Tôi kiểm tra cho cô ấy trước đã”.
“Được, bác sĩ Trương, đi theo tôi”. Ngay lập tức, Vương Hoài Viễn dẫn bác sĩ Trương vào phòng ngủ của Tô Tuyết.
Phải mất đến mười phút, bác sĩ Trương và Vương Hoài Viễn mới ra khỏi phòng ngủ của Tô Tuyết.
Vương Hoài Viễn căng thẳng hỏi: “Bác sĩ Trương, tình hình thế nào?”
Bác sĩ Trương mỉm cười: “Anh Vương, không sao đâu, anh đừng sốt ruột. Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc bắc cho vợ anh bồi bổ là được”.
Nét mặt Vương Hoài Viễn lập tức giãn ra, nói: “Vẫn là bác sĩ Trương y thuật cao siêu, con nhỏ Lý Khả là đồ bỏ đi, nó học đại học coi như uổng”.
Bác sĩ Trương chỉ cười chứ không nói gì.
Sau đó, bác sĩ Trương kê thuốc rồi rời đi. Vương Hoài Viễn ra ngoài bốc thuốc, ba mươi phút sau mới về, bắt đầu tất bật sắc thuốc cho Tô Tuyết.
……
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt tôi đã ở biệt thự của Tô Tuyết thêm một tuần nữa.
Mỗi sáng, bác sĩ Trương đều đến kiểm tra cho Tô Tuyết, nói tình trạng mang thai của Tô Tuyết rất tốt.
Tối đó, tôi, Tô Tuyết và Vương Hoài Viễn đều ở trong phòng khách.
Vương Hoài Viễn nhìn tôi răn đe không chút nể nang: “Sứ mệnh của mày đã xong, sáng mai cút ngay đi, nghe thấy chưa?”
Tôi khẽ gật đầu, thầm chửi rủa: “Thằng cháu vô dụng, chẳng qua có chút tiền dơ bẩn mà ra oai gì với ông mày chứ, đứa con trong bụng vợ mày không phải là của ông đây sao?
Tô Tuyết nói xen vào: “Ông xã, em có một đề nghị”.
Vương Hoài Viễn hỏi: “Đề nghị gì?”
Tô Tuyết nhìn tôi một cách chán ghét, nói: “Biểu hiện của tên khốn này trong khoảng thời gian qua khiến em hơi thất vọng, em đề nghị chỉ cho hắn ta một nửa số thù lao bảy trăm ngàn tệ!”
Vương Hoài Viễn lãnh đạm nói: “Không thành vấn đề”.
Trong lòng tôi quặn lại, mẹ kiếp, Tô Tuyết, cô còn liêm sỉ không vậy, có thai thành công thì bắt đầu qua cầu rút ván! Lão đây chúc cô ngày mai sẽ sinh non!
Vương Hoài Viễn chìa tay về phía tôi, nói: “Đưa thẻ ngân hàng cho tôi”.
Tôi ngoan ngoãn rút thẻ ngân hàng mà Vương Hoài Viễn cho tôi trước đó, đưa lại cho anh ta. Anh ta nhét vào ví rồi đưa cho tôi một chiếc thẻ khác.
Trong lòng tôi có chút không cam tâm, nhưng còn biết làm sao? Có ba trăm năm mươi ngàn còn hơn không có chứ?
Tôi bắt đầu tức giận nghĩ, có cơ hội lão đây nhất định phải cᏂị©Ꮒ Tô Tuyết một lần, coi như là thù lao ba trăm năm mươi ngàn tệ còn lại.
Sau đó, tôi về phòng ngủ của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đêm nay là đêm cuối cùng ở nơi này.
Vừa mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi liền nghe thấy giọng nói của Tô Tuyết vang lên trong phòng khách: “Ông xã, đêm nay anh phải ra ngoài sao?”
Vương Hoài Viễn nói: “Đi gặp một nhân vật lớn”.
Tô Tuyết hói: “Vậy anh có quay lại không?”
Vương Hoài Viễn nói: “Xem tình hình, có thể không quay lại”.
Tô Tuyết ồ một tiếng.
Nghe vậy, tôi bỗng thấy lanh lợi hơn. Lát nữa Vương Hoài Viễn đi rồi, liệu tôi có thể cưỡng bức Tô Tuyết?
Đêm đó, suýt nữa là tôi có thể ngủ với cô ấy, nhưng cuối cùng Vương Hoài Viễn đến kịp, đây là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.
Mẹ nó, chuyện lần này là do Tô Tuyết không trượng nghĩa trước, bạc bẽo cướp ba trăm năm mươi ngàn tệ của tôi, vậy thì để cô ta đền bù bằng xá© ŧᏂịŧ đi!
Tôi lén đến bên cửa phòng ngủ, kéo cửa để lộ ra một khe hở. Nhìn thấy Vương Hoài Viễn đã ra ngoài, Tô Tuyết đang đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Từ góc độ này tôi có thể thấy cặp đùi trắng nõn nà của cô ấy lộ ra bên ngoài. Cặp mông mềm mại, tròn trịa, vểnh lên được bao bọc trong chiếc váy ngắn màu hồng, nhìn thôi đã cảm thấy thích rồi. Cái eo mảnh mai đang uốn éo đong đưa, khiến ngọn lửa tà ác trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Trong đầu tôi liền nghĩ đến cảnh tượng cô ấy bò trên giường, còn tôi tấn công từ phía sau, suýt nữa chảy máu mũi.
Mẹ nó, Tô Tuyết, đêm nay nhất định tôi phải “ăn” cô một lần!
Tôi hằn học thầm nói một câu, rồi mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của mình, tôi nhanh chóng đến trước cửa phòng ngủ của Tô Tuyết, thò tay nhẹ nhàng vặn núm cửa, cửa phòng liền bị tôi mở ra.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ dung tục, lẽ nào là Tô Tuyết cố ý để cửa cho mình?
Cũng có thể hiểu cho Tô Tuyết, bây giờ chính là giai đoạn cô ấy có nhu cầu về phương diện đó, nhưng Vương Hoài Viễn dường như không làm được. Cứ như vậy, Tô Tuyết thấy bí bách cũng có thể lắm chứ.
Dù sao đêm đó, tôi chưa sờ soạng cô ấy được mấy lần, thì cô ấy bắt đầu gục ngã, mặc cho tôi chơi đùa.
Sau khi mở cửa phòng ngủ, tôi liền xông vào. Lúc này Tô Tuyết đang đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài nên không phát hiện tôi đã vào trong.
Tôi bay nhanh đến bên cô ấy, dang tay ôm cô ấy từ phía sau, một cảm giác mềm mại khiến tôi say đắm.
Tô Tuyết vừa bị tôi ôm chặt, thì đột ngột kêu lên: “A!”
Cô ấy nhanh chóng quay lại, sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy tức giận hét lên: “Hứa Lương, đồ súc sinh, anh định làm gì? Buông tôi ra!”
Tôi nói: “Không buông. Tô Tuyết, tôi biết cô rất cô đơn. Hôm nay để tôi làm một lần với cô, chúng ta cùng giải quyết nỗi cô đơn!”
Tô Tuyết chợt sững sờ, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay gạt tay tôi đang ôm cô ấy, tức giận nói: “Hứa Lương, anh im miệng cho tôi. Nhìn xem anh là loại người gì mà cũng muốn ngủ với tôi!”
Hai tay tôi dùng sức, không để Tô Tuyết gạt tay tôi ra, kiên trì nói: “Tô Tuyết, là cô hại tôi mất ba trăm năm mươi ngàn tệ, đêm nay cô phải bồi thường cho tôi, không thì tôi sẽ cưỡng ép đấy!”
Sắc mặt Tô Tuyết trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Anh dám, có tin chồng tôi gϊếŧ chết anh không!”
Tôi cười ha hả, nói không chút sợ hãi: “Nếu cô dám nói với Vương Hoài Viễn rằng đêm nay cô bị tôi “thịt”, thì sau khi hắn gϊếŧ tôi, nhất định cũng sẽ gϊếŧ chết cô!”
Cơ thể Tô Tuyết run lên, sắc mặt càng khó coi, vẻ mặt kèm theo một tia sợ hãi, rõ ràng bị tôi nói trúng tâm tư.
Tôi vùi đầu vào tóc Tô Tuyết, ngửi thật sâu mùi hương trên cơ thể của cô ấy, tay không yên phận mà siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô ấy, cảm giác này khỏi phải nói kí©h thí©ɧ đến mức nào.
Tô Tuyết khẽ rên một tiếng, cơ thể yêu kiều bắt đầu run lên…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Vợ Hoàn Hảo
- Chương 20: Qua cầu rút ván