Kim Nhã Di trở về căn biệt thự họ Kim. Cô ta vừa vào nhà đã quát mắng tất cả người làm. Sự xinh đẹp ngọt ngào bên ngoài của cô ta thật không thể so với lòng dạ tàn nhẫn bên trong.
-Các ngươi đứng trơ mắt ở đó làm gì? Còn không biết lấy cho ta ly nước lạnh sao?
-Dạ vâng… chúng tôi đi ngay đây thưa tiểu thư.
Người làm trong nhà vội tản đi, đùn đẩy nhau việc mang nước lên cho Kim Nhã Di. Cuối cùng người giúp việc nhỏ tuổi nhất đành chịu nghe lời mà mang nước lên cho ả.
-Dạ, nước của tiểu thư đây ạ.
Cầm lên ly nước, vừa uống một ngụm đã phun ra, Kim Nhã Di thẳng tay hắt thẳng ly nước lên người giúp việc nhỏ.
-Lạnh như vậy làm sao mà uống đây hả?
-Dạ, tôi xin lỗi tiểu thư.
-Còn không mau dọn dẹp, thật ngứa mắt.
Sau khi cô ta bỏ lên lầu, đám người làm cũng chỉ ngao ngán lắc đầu với vị tiểu thư này. Bao nhiêu đây thì có xá gì. Họ đã chịu cái bản tính này của cô ả từ khi cô ả lọt lòng tới bây giờ. Sự hống hách này thật chỉ có khi ả chết đi thì may ra mới có thể biến mất.
Bà Kim lúc này vừa về tới nhà, thấy cảnh tượng này không khỏi thở dài. Con gái bà tính khí như nào bà biết rất rõ, chỉ là không thể dạy bảo thêm, càng nói lại càng phản tác dụng, đến cuối cùng bà cũng đành bất lực trong việc giáo dục con gái.
-Tiểu thư đâu rồi?
-Dạ tiểu thư lên lầu rồi ạ.
-Ừm, chịu khó một chút nhé.
Bà bước lên lầu gõ cửa phòng Nhã Di. Vừa thấy mẹ Nhã Di đã nhõng nhẽo sấn lại gần. Bà Kim cũng vui vẻ ôm lấy cô vỗ về.
-Nào, con ngoan. Sao con lại hắt nước lên người khác như vậy? Cho dù họ có là kẻ ăn người làm, thì chúng ta vẫn phải tôn trọng họ, tôn trọng một con người.
-Bọn họ nói với mẹ sao? Chúng ta bỏ tiền thuê thì chúng ta có quyền làm điều đó.
-Nhã Di, con không được nói như vậy. Mà thôi, bỏ đi. Chuyện hôn ước con nghĩ tới đâu rồi?
-Con không cưới ai hết, ba mẹ muốn thì tự ba mẹ đi mà cưới!
Bà Kim thở dài khẽ lắc đầu với cái tính trẻ con của con gái. Bà đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô rồi mới lên tiếng.
-Con thật sự muốn ba con gạch tên ra khỏi gia phả sao? Hay con thật sự muốn ra đường làm thuê cày mướn?
-Thật tình, con sẽ ráng nhờ vã anh ta. Nếu không được… thì cũng đành cưới vậy…
-Thật tốt.
Những ngày sau đó, Nhã Di luôn kiếm cách để Trình Du có thể hủy hôn ước. Nhưng thái độ của anh thì vẫn chỉ như một khiến cô ta muốn nổi đóa.
-Thật sự phải cưới nhau? Hay anh bị nhan sắc của tôi làm cho mụ mị rồi?
-Cô nghĩ tôi không muốn hủy hôn? Chúng ta là cùng chung số phận. Cô biết rất rõ điều đó mà.
Nghe thôi Nhã Di đã ứa gan mà quăng thẳng bình bông trên bàn làm việc của anh xuống. Sự quá đáng của cô ta lại chẳng nhằm nhò gì so với thái độ ung dung của anh.
-Có làm gì đi nữa, thì đám cưới của tôi và cô vẫn phải diễn ra.
Kim Nhã Di tức giận đến mức hai tay siết chặt, biết bản thân không thể làm gì khác nên chỉ biết trừng mắt nhìn anh rồi bỏ đi.
Một tháng sau, hôn lễ được diễn ra dưới sự chứng kiến của không ít vị quan khách. Nhã Di thật sự rất xinh đẹp, cô có sẵn một khuôn mặt trời phú, một vóc dáng quyến rũ. Chỉ là tính cách thì xấu đến mức ma chê quỷ hờn.
Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, họ trao nhau nhẫn cưới và cả những lời thề non hẹn biển. Ít nhất thì đây có thể coi là vở diễn hoàn hảo của bọn họ trước mặt các phụ huynh. Dù sao chạy cũng không được, lùi cũng không xong. Tốt nhất vẫn là nên yên phận để có được tất cả những gì họ muốn.
Lúc này đây một cô gái xinh đẹp đang đứng trước nhà hàng nhìn vào hôn lễ. Vì ở xa nên cô không thể thấy được khuôn mặt của cô dâu và chú rể nhưng vẫn thầm chúc họ sẽ hạnh phúc.
-Ơ, Nhã Di sao em lại ở đây?
Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông nhíu mày. Nhìn ra đằng sau lại nhìn về đằng trước. Cô chớp chớp mắt nhìn anh ta.
-Anh gọi tôi sao?
-Phải rồi, sao em lại ở đây? Lại còn đeo khẩu trang và đội nón vậy nữa.
-Hình như anh nhận nhầm người rồi, tôi là Lộ Khiết không phải Nhã Di.
Người con trai kia nhíu mày nhìn vào bên trong hôn lễ bật cười gãi đầu, có chút xấu hổ.
-Hình như vậy thật… xin lỗi cô… chắc tại cô đội nón rồi đeo khẩu trang nên tôi không nhìn kỹ. Tại thấy vóc dáng với đôi mắt khá giống với vợ của bạn thân tôi.
-Không sao.
Nói rồi cô bỏ đi luôn. Phương Tuấn Lãng cũng không nghĩ gì nhiều mà bước vào hôn lễ của Hách Trình Du.
-Này, có vợ rồi nhé.
-Cậu tới trễ quá rồi đấy.
-Thì chịu phạt thôi, cạn ly này!
Tuấn Lãng uống cạn ly rượu trong tay vui vẻ chúc mừng cho cậu bạn thân. Hách Trình Du chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
-Số phận của tôi, chấm hết!