Chương 2: Nỗi phiền muộn của ái đồng Phi Phi
Ông trời ơi, Kính Phi không cầu vàng không ham bạc, không cầu ngọc ngà châu báu, chỉ cần ngài hãy rủ lòng từ bi, hãy để thành chủ đem thời gian hành hạ Kính Phi dùng vào việc cưới thê nạp thϊếp, sinh con đẻ cái xây dựng sự nghiệp tạo phúc muôn dân…
Kính Phi vừa cắt tiết, vặt lông con gà rừng trong tay, vừa lẩm bẩm cầu khấn.
“Tiểu Phi Phi, gà nướng xong chưa?”
“Thành chủ, không nhanh đến thế đâu, đã vùi một con gà vào trong lò rồi, có lẽ một khắc[1] sau mới ăn được. Nếu ngài đói, hãy dùng chút điểm tâm trên bàn ăn dằn bụng trước.”
[1. Một khắc: tương đương nửa tiếng (30 phút)]
“Tốt nhất là ngươi hãy nhanh lên, Tiểu Phi Phi. Đến lúc thành chủ ta đói hoa mắt, sẽ gặp gì ăn nấy đó.”
“… Gặp gì ăn nấy?”
“Người ngoài chẳng phải đều nói người chẳng phải là “ái đồng” được thành chủ ta sủng ái nhất hay sao? Có cần tìm ngày lành tháng tốt biến những lời đồn đại kia thành sự thật không?”
“…” Kính Phi rùng mình liền mấy cái, hành động đắp bùn lên thân gà bỗng trở nên nhanh nhẹn lạ kì, thể hiện rõ bản chất của một tiểu nô bộc tinh nhanh được việc.
Bắt nạt Tiểu Phi Phi, độ thỏa mãn nhỏ tới mức khiến người ta không cảm nhận được. Thu Hàn Nguyệt bực bội “hừ” một tiếng, lười biếng véo một miếng bánh mì nhét vào khuôn miệng với đôi môi gợi cảm của mình nhai kỹ rồi nuốt.
Công bằng mà nói thì “ái đồng” nhà hắn đúng là rất được việc, biết dọn dẹp, biết uống rượu biết nấu ăn biết may vá, lên được phòng khách mà cũng xuống được nhà bếp, khả năng chịu đựng áp lực tốt, tính nhẫn nại cao, chẳng trách lại được thành chủ “yêu mến” như vậy, không thể sống thiếu “ái đồng” dù chỉ một khắc… “Tiểu Phi Phi?”
“Xong rồi xong rồi, đến đây đến đây!” Kính Phi nhón chân chạy, bưng con gà còn nóng hổi thơm ngào ngạt và béo ngậy lên. “Tiểu nhân ra canh chừng con kia, mời thành chủ dùng!”
“Ừm.” Hàn Thu Nguyệt hừ mũi một tiếng coi như là lời đáp. Đôi đũa trúc trong tay hào hứng phấn khởi bắt đầu khám phá con gà nướng mới ra lò, thấy tò mò tại sao mình lại nhất thời hứng thú nhất định phải ăn món này cho bằng được, chả có vị gì…
“Mùi gì thế?” Tiểu Bạch Hồ nằm dựa người vào khuôn ngực đẹp tới đáng kiêu hãnh của Bách Tước Nhi nghếch cái mũi nhỏ lên hít hít, ngước đôi mắt mở to trong vắt của mình lên nhìn, cào cào vào mu bàn tay của tỷ tỷ, “Tam tỷ, tỷ có ngửi thấy không?”
Bách Tước Nhi lườm muội muội một cái: “Muội ấy à, tu luyện thì không kiên nhẫn, tập võ thì sợ khổ, đạo ngộ kém, luyện phép thuật thì thiếu thiên phận, riêng cái mũi thì lại vô cùng nhạy bén.”
Linh Nhi ấm ức: “Nhưng, đúng là có mùi gì đó rất thơm mà.”
“Đấy là mùi thơm của cướp hồn đoạt phách trời sinh tỏa ra từ cơ thể của tam tỷ ta!”
“Không phải không phải đâu, mùi này còn thơm hơn mùi từ người tỷ nhiều… á á, là thịt gà, có người đang ăn gà nướng! Tam tỷ, nhanh, đi nhanh lên một chút!”
“Muội thật là…” Bách Tước Nhi giơ tay lên, nhưng không dám đánh xuống. Một là sợ sẽ đánh cho tiểu hồ ly ngốc nghếch nhà mình trở nên ngốc hơn, tham ăn hơn, hai là sợ bị đại ca muôn phần sủng ái tiểu muội đánh cho một trận rồi nhốt vào hắc động sau núi mà suy ngẫm về tội lỗi của mình. “Muội hãy ngoan ngoãn cho ta, nếu không thì đừng mơ nhìn thấy dù chỉ là cái lông gà!”
“Oái, Linh Nhi nghe lời mà, Linh Nhi muốn ăn thịt gà!”
… Haizz, thực ra, cũng không nỡ đánh phải không? Khi nàng bắt gặp đôi mắt to trong vắt như hồ nước mùa thu trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo đang ngước lên nhìn mình, dù là ở hình dáng hồ ly hay hình người, ngoài việc cố gắng tìm cách để sủng ái muội ấy hơn nữa, cũng chẳng còn cách nào khác… ừm, thỉnh thoảng, cũng có thể bắt nạt muội ấy tí chút.
“Tam tỷ, nhanh lên nhanh lên, ở ngay trước mặt, mùi thơm nức mũi ấy càng lúc càng gần rồi!” Bách Linh Nhi vốn muốn lăn tròn trên đất để ăn mừng vì sắp được thưởng thức đồ ăn ngon, nhưng nhớ ra mình đang nằm trong lòng tỷ tỷ, đành dùng cái đầu nhỏ nhắn cọ cọ vào khuôn ngực nhô cao đầy đặn của tỷ ấy mà tỏ ý vui mừng.
“Tiểu Bạch Hồ háo sắc!” Bách Tước Nhi cười vui vẻ.
“Thành chủ, con gà thứ h đã nướng xong rồi!” Cho dù hao tâm tổn lực rất nhiều, nhưng khi gặt hái thành quả, Kính Phi vẫn không kiềm được sự kiêu hãnh trong giọng nói. Chỉ là, khi nhìn thấy con gà nướng đầu tiên ngoài cái đùi được thành chủ nể mặt bẻ ra thì “thi thể” vẫn còn nguyên trạng nằm yên trên dĩa, quả bóng kiêu hãnh căng nơi l*иg ngực của Kính Phi bỗng như bị xì hơi lép kẹp.
“Thành chủ, ngài… hay là đợi lát nữa lại ăn tiếp?” Đợi hai lát, ba lát cũng được, chỉ cần đừng nghĩ ra thêm ý tưởng kỳ quái nào nữa để hành hạ tiểu nô bộc Kính Phi hắn, hắn cam tâm đợi.
“Ai nói ta muốn đợi một lát. Bổn thành chủ muốn…”
Thu Hàn Nguyệt còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến khuôn mặt nhăn nhúm như cái bánh bao của “ái đồng” nhà mình nhăn thêm chút nữa, Bách Tước Nhi đã ôm Bách Linh Nhi nhảy lên tường biệt viên nhà người ta.
“Tam tỷ tam tỷ, chính là ở kia, con gà ở trong đình tự kia!” Mùi thơm nức mũi khiến nước miếng từ cái miệng tham ăn của Linh Nhi chảy ròng ròng.
“Biết rồi, trong đình tử không chỉ có gà mà còn có người.”
“Nhưng, Linh Nhi có tam tỷ mà.” Đám người đó nhìn thấy tam tỷ, chẳng phải đều sẽ ngoan ngoãn dâng hết những thứ ăn được cho tỷ ấy sao?”
“Muội đúng là tiểu hồ ly!” Nịnh nọt nghe thật êm tai, Nhưng Bách Tước Nhi đã sống lâu mấy trăm năm rồi, nàng không dám hành động ngông cuồng khinh suất, từ người nam tử kia toát ra thứ mùi của kẻ mạnh, loại người đó, không thể đối xử với hắn như những người bình thường được. “Nam tử kia không dễ đối phó, chúng ta tạm thời quan sát đã rồi hẵng hành động.”
“Á á á!” Linh Nhi là một tiểu hồ ly mới tu thành hình người chưa được ba năm nên đâu nghĩ được nhiều như thế, mặc kệ hắn dễ hay khó đối phó, có gà ăn là được rồi.
“Yên nào, đợi thêm lát nữa thôi.”
“Á á á.” Mở to mắt nhìn tiểu đồng tóc búi cao trong đình rửa tay, rồi vặt một cái đùi gà, chuẩn bị cho vào miệng cắn một miếng to, Linh Nhi không thể đợi thêm được nữa. “Linh Nhi muốn ăn, để lại cho Linh Nhi!”
Đột nhiên nàng nhảy về phía trước, trước khi Tước Nhi kịp phản ứng, bóng dáng hồ ly nhỏ bé đã vọt vào trong đình, chí chá kêu mấy tiếng, rồi nhảy lên bàn.
“Tam tỷ mau đến đây, có nhiều đồ ăn ngon lắm, mau đến đây đến đây!”
“Linh Nhi ngốc nghếch!” Bách Tước Nhi nghiến răng trèo trẹo, không dám đột ngột hiện thân, mà ở nguyên chỗ nấp, đợi thời cơ.
“Trời ơi, đây là một con… hồ ly?” Khi Linh Nhi dùng tiếng của hồ ly để gọi tỷ tỷ, Kính Phi kinh ngạc kêu lên.
“Chẳng qua chỉ là một con hồ ly thôi mà?” Trong mắt Hàn Thu Nguyệt ánh lên sự hứng thú, bàn tay to lớn túm lấy cổ chú hồ ly có bộ lông trắng như tuyết, nhấc “nàng” tới gần mặt mình hơn. “Còn là một con hồ ly đẹp tuyệt vời nữa chứ.”
“Buông ra buông ra, Linh Nhi muốn ăn gà, muốn ăn gà!”
Tiểu hồ ly ngốc nghếch quên mất rằng giờ mình đang mang hình dáng hồ ly, những lời nàng nói đương nhiên cũng là ngôn ngữ của hồ ly, Thu Hàn Nguyệt nghe, cũng chỉ cảm thấy những âm thanh chí chí chít chít mà thôi. Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, nhưng càng giãy càng giống như kiến cắn cây, chẳng có tác dụng gì.
Thu Hàn Nguyệt nhếch môi cười, “Tiểu tử, có phải thấy mùa đông sắp đến gần, nên cố ý tặng cho thành chủ một chiếc khăn lông cáo không?”
“Không phải, không phải đâu, Linh Nhi muốn ăn gà, muốn ăn gà!”
“Xì, lông tự nhiên, may áo lông cáo thì hợp lắm đây. Tiểu nha đầu có huynh đệ tỷ muội nào mập mạp hơn người chút không, mau gọi họ tới đây hiến thân cho thành chủ ta, thế nào?”
“Hu hu hu, người xấu người xấu người xấu, không cho Linh Nhi ăn gà…”
Kính Phi cúi đầu. Mặc dù rất thông cảm với tiểu hồ ly tự mình dâng tới miệng cọp này, nhưng có nó ở đây, sự chú ý của chủ nhân sẽ không còn tập trung vào mình hắn nữa, hắn cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm ngon lành rồi… Tiểu hồ ly, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con người.
Linh Nhi sau khi giãy giụa hồi lâu đã mất kiên nhẫn, ngửi thấy đôi môi đang khép vào mở ra trước mặt mình thấp thoáng có mùi thịt gà, không kìm được, thè cái lưỡi nhỏ xíu màu hồng ra mà liếʍ…