Cả hai anh em lâu rồi mới gặp mặt, nên đến quán bar uống chút rượu, tình cờ bắt gặp Hà Lục Quân đang ngồi với mấy em xinh tươi. Anh ta thấy sự xuất hiện của Cố Minh Duy thì không khỏi bàng hoàng, liền phất tay cho mấy cô gái trẻ rời đi.
Cố Minh Thiên tiến đến tùy ý ngồi xuống, hắn nhìn xem bộ mặt đang ngơ ngác của Hà Lục Quân thật sự xém bật cười. Cố Minh Duy cười một cái rồi nói:
- Lâu rồi không gặp em nhỉ?
- À ừ, lâu rồi không gặp anh. Về rồi sao?
Hà Lục Quân mới hoàn hồn lại, đứng dậy ôm Minh Duy một cái. Cả ba người ngồi trò chuyện một lúc, Minh Thiên không biết vì lí do gì, lại nốc say mèm chả biết trời chăng mây gió gì. Cố Minh Duy và Hà Lục Quân bất mãn ngồi nhìn người đàn ông nằm gục trên bàn.
Đàm Linh Chi đang lấy nước uống để chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng động cơ xe từ phía ngoài phát ra, cô nghĩ chắc hắn về rồi, nhưng...
Vừa vào nhà đã nhìn thấy Hà Lục Quân và một người cô không quen biết đang đỡ hắn đi vào, nhìn là biết chắc đã say rồi. Cô nhanh chóng đặt ly nước xuống, nhanh chân chạy lại đỡ hắn
- Sao anh ấy say mèm thế anh Lục Quân?
- Ai za, cậu ta nổi chứng khùng điên gì không biết, đến uống ly này đến ly khác
- À dạ, hai anh giúp em đỡ anh ấy lên phòng nhé!
Đàm Linh Chi nhanh chân chạy lên mở sẵn cửa phòng, cùng lúc đó Cố Minh Duy và Hà Lục Quân quăng hắn xuống giường. Ngay sau đó, Lục Quân rời đi chỉ còn Minh Duy.
- Chào em
Cố Minh Duy ngỏ lời
- À dạ, chào anh, anh là?
- Anh là Minh Duy, anh hai của Minh Thiên, rất vui được gặp em
- Vâng
Suy đoán của cô không hề sai, lúc anh dìu hắn vào, nhìn đường nét trên khuôn mặt của cả hai có chút giống nhau. Cô ngờ ngợ cứ tưởng là hai anh em, nhưng đúng là thật.
- Em lo cho nó đi nhé, anh về trước. Có dịp gặp lại sau
- À vâng anh về cẩn thận.
Đàm Linh Chi tiễn Minh Duy xuống cửa, sau đó vào bếp pha cho hắn chút nước chanh để giải rượu.
Cầm ly nước chanh đặt xuống chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường, Đàm Linh Chi cởi bỏ giày và tất của hắn quăng sang một bên, cởi hai núc áo đầu của hắn ra, ngay lập tức dùng chút sức lực yếu ớt đỡ đầu hắn dậy đặt lên đùi mình, tay còn lại với lấy ly nước chanh.
- Minh Thiên, uống chút nước chanh
Cố Minh Thiên đang trong cơn say mê, hắn nghe tiếng gọi dịu dàng của cô, liền mơ màng mở mắt ra nhìn. Ánh mắt mờ ảo nhìn thấy người con gái đang nhìn mình, bàn tay to lớn vô thức đưa lên má của Đàm Linh Chi.
Trong nháy mắt, hắn ngồi dậy đối diện với cô. Cố Minh Thiên vuốt tóc cô một cái, dần đưa sát mặt mình vào áp mặt với cô. Đàm Linh Chi như bị đưa vào thế khó, có chút mờ ảo nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Anh...ưm
Chưa nói dứt câu đã bị Cố Minh Thiên chiếm trọn lấy đôi môi hồng hào, hắn chớp lấy thời cơ đôi môi đang hé mở mà xâm nhập chiếc lưỡi vào bên trong khoan miệng cô càng khuấy, vơ vét hết mật ngọt trong miệng. Đàm Linh Chi như bị hắn mê hoặc, liền nằm xuống giường. Cứ như thế, Cố Minh Thiên lại có lợi thế ngự giữa thân cô.
- Ưʍ...ư
Đàm Linh Chi, đánh vào lưng hắn. Cố Minh Thiên có chút luyến tiếc rời xa đôi môi căn mọng, nhưng lại trường xuống chiếc cổ non nớt mê người của cô mà khuấy đảo, bàn tay đã bắt đầu di chuyển xuống vòng một của Đàm Linh Chi, hắn thành thạo cởi bỏ chiếc đầm ngủ trên người cô xuống, vòng một đẩy đà nảy nở hiện lên trước mắt. Cố Minh Thiên không biết vì say hay là cố ý mà úp thẳng mặt vào ngực cô, Đàm Linh Chi có chút giật mình với hành động đó.
- A, đừng..đừng Minh Thiên
Hai má ửng đỏ của Linh Chi, đôi mắt nhắm chặt lại.
- Thật sự rất thơm
Cố Minh Thiên cất tiếng, rồi lại cuối xuống gặm lấy nhũ hoa hồng đang dựng đứng lên vì bị hắn khıêυ khí©h
Phía bên dưới bị những ngón tay thon dài của hắn ra sức trêu đùa, vì thế mà qυầи иᏂỏ của cô đã ướt một mảng lớn. Đàm Linh Chi xấu hổ muốn đào một cái hố chui xuống ngay lập tức, cái miệng nhỏ không ngừng rêи ɾỉ, cô cố gắng giữ bản thân không được phát ra những tiếng rên ái muội xấu hổ đó.
- Ư...a...ưm, đừng..a
Cố Minh Thiên vờ như không nghe thấy, hai tay liền cởi bỏ phòng bị cuối cùng của Đàm Linh Chi, một ngón tay của hắn nhanh chóng đưa vào bên trong cô, Linh Chi bị xâm nhập vào bên trong liền có chút hốt hoảng mà rên lớn hơn. Vì đã biết bao lâu, hắn không động đến cô, bây giờ có chút đau.
- A!!!..Đau quá..ư
Đàm Linh Chi hét lên, hai bàn tay siết chặt vào chiếc chăn trên giường, bây giờ cô đã hoàn toàn chìm đắm trong sự hoan ái này!
- Em thả lỏng ra, siết chặt ngón tay anh như thế quả thật rất chật!!
Cố Minh Thiên trầm giọng, chất giọng khàn đặc nói, lời nói như mê hoặc cô. Đàm Linh Chi liền nghe theo không chút kháng cự.
Di chuyển bằng ngón tay một lúc lâu, bây giờ thì Đàm Linh Chi cầu xin hắn nỉ non
- Anh...anh mau mau huhu
- Có muốn không?
Cố Minh Thiên vẫn có ý muốn trêu chọc
- Muốn mà, anh..anh là đồ đáng ghét huhu
Đàm Linh Chi ủy khuất nói
- Em muốn cái gì?
- Anh mau..mau cho nó vào, xin anh mà hức..hức
Đàm Linh Chi ấm ức đến khóc
Cố Minh Thiên không còn muốn trêu chọc nữa, nhanh chóng giải phóng cự long của mình, dần dà tiến vào bên trong cô. Hắn di chuyển từng hồi từng hồi, nhanh chóng thúc đẩy
Hai chiếc lưỡi quấn quýt nhau không buông, phía bên dưới không ngừng thúc đẩy mạnh mẽ!
Đến gần rạng sáng, Đàm Linh Chi mệt lã người, được hắn bế vào vệ sinh cá nhân một lượt rồi trở lại giường ngủ, ôm cô vào lòng hắn nói:
- Tôi yêu em
Không biết do mệt hay là nghe nhầm, cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Nhưng trong đầu lại hằn in sâu câu nói "Tôi yêu em" lúc nãy!!
Chắc chắn không nghe lầm...
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé
Iuu lắm ~~