Tiêu Nhi khẽ cười rồi nói: “Đó là một cách tốt. Nhưng đây không phải trận đấu của hai phía, mà là từ ba phía. Hợp tác là do tôi đề xuất, tôi cũng muốn tham gia trận đấu. Nếu như tôi thua thì mọi người cứ coi như tôi chưa nói gì hết. Nếu như tôi tháng thì mọi người đều phải nghe theo tôi."
Dương Liễu nhịn rồi lại nhịn, vẫn cứ nhịn không nổi mà trợn mắt một cái, trầm giọng nói: "Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin mù quáng thi không đúng rồi!
Tiêu Nhi không để ý tới cô ta, tiếp tục nhìn thẳng về phía Tổng Anh Hoa.
Tổng Anh Hoa bị ánh mắt của cô nhìn chăm chăm chỉ đánh thở hổn hển nói: "Dù sao sau này cũng đều nghe theo lời cô tất, cô nói như thế nào thì chính là thế ấy đi.”
Tiêu Nhi nhìn về phía Lan Tô Tuyền: "Còn cô? Lan Tô Tuyền khẽ cười rồi nói: "Nếu như không phải thân phận không cho phép thì tôi nghĩ tôi nên cùng một đội với cô. Tiêu Nhi nhẹ nhõm cười một tiếng: “Được, vậy chúng ta mỗi người tự chuẩn bị, trận đấu nửa tháng sau sẽ tiến hành. Vào đêm.
Tiêu Nhi có người trên ghế sô pha điều chỉnh kế hoạch, đột nhiên điện thoại đặt trên bàn uống trà chợt rung lên. Nhìn thấy đấy là số điện thoại của Tiểu Thất cô liền lập tức ẩn bật loa ngoài. “Chị Nhi, có chuyện vui cực kỳ này!” Điện thoại vừa được kết nối, lập tức truyền đến giọng nói vui vẻ của Tiểu Thất: “Về chuyện vàc xin TN, chúng ta đã tiến triển một bước đột phá mới. Những cái bị làm hỏng đó là do thế lực phản động của nước Thanh Bạch. Bọn họ muốn hãm hại hoàng gia, gây chia rẽ mối quan hệ của hai đất nước. Điện hạ đã tìm ra kẻ chủ mưu, hiện tại đang lùng bạt
Tâm trạng căng thẳng của Tiêu Nhi chợt thả lỏng: "Vậy thì tốt quả rồi, thời gian gần đây vất vả cho mọi người rồi.” "Không vất vả không vất vả!" Tiểu Thất cười hi hi rồi nói: "Còn có chuyện tốt hơn nữa kìa! Dưới sự giúp đỡ của ông Tiêu, những bệnh nhân sau khi tiêm vắc xin có xuất hiện vấn đề cũng đều dần dần hồi phục rồi. Ô ô, đúng rồi, thân thể của ngài Hoặc và bà cụ Hoặc cũng đang hồi phục. Nhưng mà quan hệ giữa bọn họ xảy ra chút vấn đề. Người tài xế gây xảy ra chuyện đã bị bắt quả tang, anh ta khai rằng đã nhận tiền của bà Hoắc. Bà Hoặc lúc đó sợ thân phận của ngài Hoắc và cô Trần bị bại lộ, nên mới hy vọng ngài Hoắc vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này. Mặc dù ngài Hoắc không còn truy cứu chuyện này nữa, nhưng ngài ấy đệ đơn ly hôn với bà Hoắc Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Nhi thở hắt ra một hơi, sau đó quay đầu nhìn sang Hoắc Kiến Phong đang ngồi đọc sách bên cạnh mình một cái. Khuôn mặt người đàn ông đó bình tĩnh, vẫn tiếp tục lật sách đầu vào đấy, cứ như hoàn toàn không nghe thấy vậy. Tiêu Nhi cảm thấy vừa cạn lời vừa khâm phục, tiếp tục nói với Tiểu Thất: "Còn có chuyện tốt nào không?" “Chúng em bây giờ đang đợi mọi người an toàn quay trở lại." Tiểu Thất nói đến đây, giọng nói bằng ngừng lại, dẫn hạ thấp giọng xuống: "Cái đó, vị điện hạ đó đồng ý với em, nói khi nào quay trở về nước Thanh Bạch có thể đưa em cùng đi. Nếu như em muốn biết kiến thức nhập cung thì anh ấy sẽ giúp em sắp xếp. Em muốn, em muốn làm một tỷ nữ thân cận bên người anh ấy"
Dù cách qua điện thoại Tiêu Nhi vẫn có thể cảm nhận được sự xấu hổ, vui mừng và mong đợi của cô ấy. Khóe miệng cô cong lên hiện ra một nụ cười, nói động viên bằng giọng nói ấm áp: “ Tiểu Thất, em là một cô gái tốt, cho dù cuối cùng không có kết quả, nhưng đã từng cố gắng, từng ra sức thực hiện, vậy là đủ rồi.” “Ừm ừm, em biết rồi, cảm ơn chị.” Tiểu Thất ngọt ngào đáp lai. "Được, vậy em cố lên! Chị cũng cố lên. Đợi giải quyết xong xuôi việc bên này, bọn chị liền nhanh chóng trở về
Tắt máy xong, ý cười trên mặt Tiêu Nhi hồi lâu sau vẫn không biến mất.
Hoặc Kiến Phong đặt sách xuống, di chuyển tới số pha của cô, nhún vai giễu cợt nói: “Hồi xưa ai đó cũng không phải là người chủ động, thế mà bây giờ lại đi dạy người khác chủ động? Nếu như trước đây em chủ động hỏi nhiều một câu, chúng ta cũng không phải đi đường vòng nhiều thế rồi, có đúng không?"
Tiêu Nhi tựa vào vai anh, nhưởng mày nhìn anh một cái rồi mắng: "Hừ, chính là vì bản thân đã đi đường vòng nên mới không muốn các chị em đi đường vòng nữa được không? Thích thì cứ tiến tới luôn, nếu như không nhận được hồi đáp, vậy thì sớm mà rút lui, tránh việc lãng phí thời gian. Còn nếu như nhận được hồi đáp, thế thì có được hạnh phúc sớm, không tốt sao?" “Ừm.” Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn cô tràn đầy cưng chiều rồi nói: "Còn có thứ tốt hơn, em tin không?” Tiêu Nhi chớp chớp mắt tò mò: “Cái gì?"
Hoắc Kiến Phong nhìn vào mắt cô, khóe miệng khẽ cong lên: "Từ giờ trở đi, chúng ta liền bù đắp lại những gì còn thiếu trước đây.
Giọng nói trầm thấp mang theo mê hoặc, Hoắc Kiến Phong dần dần áp sát người xuống... "Ram!"
Cửa phòng bị đẩy ra, một viên đạn nhỏ xông vào.
Nhìn thấy cảnh hiện lên trước mặt, viên đạn nhỏ lập tức che hai mắt lại: "Mami, con tìm mẹ có chút chuyện quan trọng, nổi xong đi ngay”
Khoảnh khắc rối loạn ngại ngùng vô cùng, cho đến khi nhìn thấy xấp tài liệu kẹp dưới nách Vân Thiên được đặt xuống trước mặt Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi thì nó mới hoàn toàn kết thúc.
Đó là một xấp báo cáo bệnh lý khá dày, nơi họ tên có ghi: Tổng Anh Hoa.
Tiêu Nhi nhíu mày, lật ra đọc nhanh như gió: "Con lấy từ đâu ra?"
Ánh mặt của Văn Thiên hơi nheo lại rồi nói: "Con rảnh rồi không có việc gì làm, liên tùy tiện sửa chữa lỗi trong khu dữ liệu STAR rồi vô tình nhìn thấy a
Cậu bé hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: "Con không phải cố ý đầu, thứ viết bên trên là tuyệt mật, là bọn chúng mê hoặc con trước... Tiêu Nhi dở khóc dở cười Hoắc Kiến Phong khẽ nghiêng người qua, lông mày tuấn tú cau lại: “Ung thư giai đoạn cuối, hơn nữa đã kéo dài nhiều năm như vậy?" “Đúng vậy!" Vành mắt Tiêu Nhi có chút chua xót, ánh mắt nhìn vào kết luận điều trị hết lần tới lần khác rồi nói: "Ông ấy nói ông ấy vẫn chưa điều trị dứt điểm sau khi bị cảm, thế mà em thật sự đã tin. Thực ra, đáng lẽ em nên nhận ra sớm hơn, đáng lẽ em nên thay ông ấy kiểm tra lại một lần nữa
Vân Thiên nhìn thấy sự chú ý của hai người hoàn toàn tập trung lên tập báo cáo bệnh lý liền không tiếng động mà chuồn êm ra khỏi phòng.