Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 804: Tôi trả công ty lại cho ông, ông thích làm gì thì làm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nước Vân, căn cứ STAR.

Không quá nửa ngày, chuyện Tiêu Nhi quyết định hợp tác với Phấn Trại đã truyền đến tại Tổng Anh Hoa.

Trong phòng làm việc, ông ta nghiêm túc nhìn Tiêu Nhi, thành khẩn nói: "Tiêu Nhi, cho dù con chơi đùa công ty thế nào cũng được, dù là chơi đến phá sản cũng có thể, ta chỉ có một điều kiện, chính là chúng ta không thể hợp tác với Phấn Trại"

Tiêu Nhi cau mày, khó dễ nói: "Nhưng mà, ông đã đồng ý với tôi, sẽ không can thiệp vào kế hoạch phát triển sau này của công ty, ông muốn nuốt lời sao?" "Không, không phải là nuốt lời, là nguyên tắc, đây là vấn đề nguyên tắc." Tống Anh Hoa nhấn mạnh nói: "Khụ khụ, Tiêu Nhi, tranh đấu giữa gia tộc chúng ta cũng Phấn Trại đã kéo dài nhiều năm, bọn họ làm việc không có đạo đức, không thể nào hợp tác được. Bọn họ không xứng!"

Vẻ mặt Tiêu Nhi lạnh xuống, giọng điệu bình tĩnh tuyên bố: "Kiến Phong và Vân Thiên đều xem như là người nhà họ Phí, trên dòng màu của chúng tôi sớm đã không thể nào tách rời. Nếu như ông vẫn khăng khăng như vậy, thì tôi chỉ có thể mang bọn họ rời đi."

Lời vừa dứt, cô quay lưng bỏ đi.

Tống Anh Hoa vội vàng ngăn cô lại: "Tiêu Nhi à, ta không phải muốn ép các con tách ra, ta chỉ không muốn để STAR hợp tác với Phấn Trại. Các con là các con, bọn họ là bọn họ. Những người ăn bám, không có chí tiến thủ kia, căn bản không sánh bằng các con." “Ông nói tới nói lui, không phải là vẫn muốn ép Kiến Phong vạch rõ ranh giới với bọn họ sao?" Tiêu Nhi cười lạnh, kiên quyết nói: "Hoặc là, ông nói được làm được, yên tâm giao công ty cho tôi, không được nhúng tay vào. Hoặc là, tôi trả công ty lại cho ông, ông thích làm gì thì làm." "Con...khụ khụ khụ..."

Tống Anh Hoa còn chưa nói xong thì đã che mặt ho sặc sụa.

Nhìn sắc mặt trắng bệch, bởi vì cố gắng chịu đựng mà cổ đỏ lên, lông mày Tiêu Nhi nhắn lại, dưới đáy mắt xẹt qua một tia không đành lòng.

Cô cố nén kích động muốn quan tâm, hít thở sâu: "Ông không cần gấp gáp, ông cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi trước đây."

Dứt lời, cô quay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Kent đang canh giữ ngoài cửa, nghe đến mức sốt ruột cả lên, vội vàng đi vào, vừa rót một cốc trà, vừa vỗ lưng an ủi: "Sếp, ông vất vả lắm mới tìm được cô cả, ông cần gì phải vậy chứ? Dù sao công ty sớm muộn cũng sẽ là của cô ấy, cô ấy muốn làm gì ông cứ để cho cô ấy làm, cha hiền con ngoan, không phải sao?"

Tống Anh Hoa dựa lưng vào ghế và nặng nề thở dốc: "Được, đương nhiên được. Nhưng tập đoàn chúng ta và Phấn Trại tranh đấu bao nhiêu năm qua, lẽ nào cứ chấm dứt như vậy sao? Hơn nữa những người trong Phấn Trại kia, am hiểu nhất chính là đấu đá nội bộ, nếu như thật sự để bọn họ hợp tác với chúng ta, bọn họ còn không ngày đem tính toán móc sạch chúng ta, bổ sung vào chỗ trống của bọn họ?"

Kent phì cười: "Sếp, có phải ông suy nghĩ nhiều quá rồi không? Sau này Phấn Trại là của cậu cả mà, STAR là của cô cả, hai nhà hợp thành một nhà, nào có ai tính toán ai? Cho dù ông không tin những người trong Phấn Trại, thì vẫn phải tin cô cả chứ? Cô ấy thông minh sáng suốt như vậy, sao có thể để cho những kẻ xấu xa trong Phấn Trại tính toán? Cho dù cô ấy có bằng lòng, cậu cả cũng sẽ không thể! Huống chi, không phải còn có cậu chủ nhỏ sao?"

Tống Anh Hoa cau mày nhìn Kent chằm chằm: "Cậu bị bọn họ mua chuộc rồi phải không?" “Hả?” Kent sững sờ, cười khổ nói: “Đúng, đúng, đúng, tôi đã bị bọn họ mua chuộc. Dù sao ai có thể khiến ông lùi về sau dưỡng bệnh, tôi liền nghe theo người đấy. Sếp, cô cả không biết bệnh tình của ông, nhưng bản thân ông còn không rõ sao? Ông không thể cầm cự được nữa, cần phải thả lỏng hoàn toàn tiếp nhận điều trị mới được!" “Xuỵt!” Tống Anh Hoa đưa ngón trỏ lên môi, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Câm miệng, chuyện này không được phép nhắc lại nữa."

Kent vội vàng gật đầu, vừa định nói thì điện thoại reo.

Anh ta vội vàng lùi sang một bên, nhận điện thoại.

Chẳng qua chưa nói hết một câu, mặt Kent đã biến sắc: "Sếp, bên Phấn Trại lại cử người đến. Hơn nữa người đến, còn không phải là người bình thường."

Tòa nhà chính, phòng khách.

Nhìn thấy Lan Tô Tuyền, mọi người đều có chút kinh ngạc. “Mỹ nhân cô cô, sao cô lại đến đây?” Lục Thiên Bảo rướn người qua, nháy nháy mắt đầy kích động: “Có phải vì quá nhớ tôi không?"

Lan Tô Tuyền đảo mắt, cô ta chỉ quét qua trên người anh ta, liền nhìn Hoắc Kiến Phong và Tiêu

Nhì: "Thiếu chủ, cô Tiêu Nhi, bà chủ vô cùng l làng cho sự an toàn của hai người. Mọi người vừa mới khởi hành không lâu, bà ấy đã bảo tôi dẫn người theo, nơi mọi vấn đề cần phải giải quyết tốt, bảo đảm an toàn cho hai người. Bây giờ nhìn thấy mọi người vẫn an toàn, tôi cũng yên tâm rồi, bà chủ cũng có thể yên tâm rồi." khi cô ta nói câu cuối cùng, ánh mắt như có như không quét qua trên người Tống Anh Hoa, sâu xa lộ ra vài phần cảnh cáo. “Bà chủ chính là bà chủ, quả nhiên biết nhìn xa trồng rộng!” Hồng Nhung cười hì hì kéo cánh tay cô ta: “Cô cô, cô không biết đầu, chúng tôi đúng lúc đang gặp phải vấn đề, chờ cô thay chúng tôi giải quyết đấy!"

Lan Tô Tuyền nhướng mày: "Ồ, vấn đề gì vậy?" Uh... Hồng Nhung sợ hãi nhìn Tống Anh Hoa và Kent: "Đi, chúng ta trở về phòng rồi nói."

Cô ta nháy mắt với Tiêu Nhi, kéo Lan Tô Tuyền rời đi.

Bạch Bách Hợp, Dương Liễu và những người khác không cần gọi, lập tức đi lên theo.

Lục Thiên Bảo hơi do dự, cùng đoàn người đi lên cầu thang, anh ta vội vàng nghiến răng đi theo: “Này này, chờ tôi với. Mỹ nhân cô cô, tôi cũng đi."

Phòng khách mười mấy người, trong nháy mắt chỉ còn lại có mấy người

Tống Anh Hoa cố nén sự khó chịu trong lòng, cười với Tiêu Nhi: "Vào cửa chính là khách, cơ thể ta khó chịu, con thay mặt ta tiếp đãi bọn họ nhé!" "Được.” Tiêu Nhi khẽ gật đầu rồi đưa Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên lên lầu.

Chẳng qua cô cũng không hề làm gián đoạn cuộc họp của những người trong Phấn Trại, mà đưa Hoắc Kiến Phong và Vẫn Thiên đi thẳng lên lầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »