Phòng làm việc rộng lớn như vậy, im lặng không tiếng động.
Làn gió nhẹ lướt qua tiền sảnh, một giọt nước mắt ngủ yên nơi khóe mắt Tống Anh Hoa rơi xuống màn hình điện thoại, rơi trên gương mặt tươi cười của người phụ nữ mãi mãi hiền lành xinh đẹp.
Thật lâu sau, ông ta mới chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Chuẩn bị phòng thí nghiệm, đưa cô Tiêu đi kiểm tra quan hệ cha con" "Vâng."
Lâm Tương lên tiếng đáp lại rời đi, chẳng qua trong chốc lát liền mang theo người và dụng cụ trở vê.
Bác sĩ hoàn toàn không có trang bị, cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận lấy tóc của Tiêu Nhi và tóc của Tống Anh Hoa để đảm bảo rằng các nang tóc còn nguyên vẹn. Bọn họ cung kính xoa nhẹ người về phía hai người, và lặng lẽ ra khỏi phòng.
Tổng Anh Hoa vỗ xuống vị trí bên cạnh, ra hiệu bảo Tiêu Nhi ngồi xuống, dịu dàng nói: "Con ngoan, con có thể kể cho ta nghe chuyện về mẹ của con được không?"
Tiêu Nhi đứng yên không nhúc nhích, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi mệt, cần phải nghỉ ngơi." Cô không muốn nói chuyện với ông ta, một câu cũng không muốn.
Tính tình mẹ dịu dàng cởi mở, thích làm việc thiện, là người tốt bụng nhất trên cuộc đời này. Nhưng sau khi bà ấy gả cho Ôn Thanh Tuấn không lâu, liền trở nên trầm mặc ít nói, buồn bực không vui. Tất cả mọi người đều cho rằng là do Ôn Thanh Tuấn thương tổn và lừa gạt bà, nhưng có lẽ, chân tướng căn bản là bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ vào một đêm...
Tống Anh Hoa tỉnh táo lại, vội vàng lau nước mắt, nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, là ta đã sơ suất" Ông ta tăng âm lượng, lớn tiếng nói với người bên ngoài cửa: "Lâm Tương, đưa cô cả về nghỉ ngơi." “Vâng” Lâm Tương trả lời, đẩy cửa bước vào.
Tiêu Nhi chuyển động cổ tay, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay Tống Anh Hoa, rồi xoay người rời đi.
Sau lưng các cô, Tống Anh Hoa rướn cổ ân cần dặn dò nói: "Muốn ăn cái gì, cần cái gì thì cứ gọi dặn dò, bọn họ sẽ đen đến tận phòng cho con."
Ngay cả bản thân ông ta cũng không nhận ra, xưng hô của ông ta đối với cô, đã từ "Cô Tiêu " chuyển sang "Cô cả"
Ký túc xá bác sĩ.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cản tầm mắt của tất cả mọi người, sống lưng căng cứng của Tiêu Nhi cuối cùng cũng thả lỏng. Cô giống như một quả bóng bị xì hơi nằm sõng soài trên giường, trong đầu ngập tràn những chuyện lộn xộn trong quá khứ và tầng tầng sương mù vô hình trước mắt...
Cô nhắm mắt và hít thở sâu để thư giãn tinh thần. Nhưng ngay khi cô vừa chìm vào giấc ngủ thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: "Cô Tiêu, tôi mang đồ ăn đến cho cô."
Tiêu Nhi cau mày, xoay người xuống giường.
Ngoài cửa phòng, vừa nhìn thấy cô vẻ mặt Lâm Tương tràn đầy tươi cười chen vào trong: "Cô Tiêu, những thứ này đều là sếp dặn dò chúng tôi mang qua cho cô.
Trong giọng nói của cô ta, mang theo sự cung kính trước nay chưa từng có, so với khi cô ta tự xưng là trợ lý của Tiêu Nhi còn chân thành hơn gấp trăm lần so
Sau lưng cô ta còn có hơn chục người trông như người giúp việc. Cầm những thứ khác nhau trong tay, không chờ Tiêu Nhi mở miệng từ chối thì đã chen chúc vào trong phòng. "Cô Tiêu, cô đừng để ý đến bọn họ, đến ăn chút gì trước đi."
Lâm Tương kéo Tiêu Nhi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, mở chiếc hộp giữ nhiệt lớn ra.
Cháo tổ yến, cơm vi cá, cháo tôm hùm... Dường như viết sẵn sáu chữ: Không ăn đúng, chỉ ăn đắt.
Tiêu Nhi kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó lại nhìn về phía mọi người đang bận rộn trong phòng. Toàn bộ khăn trải giường và miền bông đều đã được thay thế bằng lụa cao cấp, những cây xanh bình thường được thay thế bằng những loài thực vật quý giá, còn có đủ loại đồ trang sức cuồn cuộn không ngừng được mang vào... “Rốt cuộc các người đang muốn làm gì?” Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tương.
Lâm Tương ngượng ngập cười xòa: "Cô Tiêu, chúng tôi đều là người làm công, làm việc theo lời dặn dò của ông chủ."
Thấy mọi người gần như đã thay xong, cô ta đứng dậy: "Những thứ này đều là ý của sếp chúng tôi, vậy cô nghỉ ngơi đi nhé, chúng tôi không làm phiền cô nữa. Ồ, đúng rồi, sếp bảo chúng tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng mới trong tòa nhà chính. Cô Tiêu, không biết cô có yêu cầu gì về phong cách trang trí và vật liệu không"
Tiêu Nhi lạnh lùng đứng lên nói: "Tôi là nhân viên được tập đoàn STAR mời đến, nên giống như những người khác. Ở đây rất tốt, tôi không muốn chuyển cũng sẽ không chuyển."
Nụ cười của Lâm Tương đông cứng lại, nhưng giây sau cô lại khôi phục như bình thường: "Được rồi, cô Tiêu, chúng tôi sẽ trang trí theo thói quen trước đây của cô, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé, tạm biệt!"
Cô kính cẩn chào rồi dẫn mọi người ra ngoài.
Tiêu Nhi không còn lời gì để nói, nhìn căn phòng mới sửa sang, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Giờ cô mới hiểu được cảm giác của Hoắc Kiến Phong khi biết cha mẹ ruột của mình, không vui không buồn cũng không muốn tiếp nhận.