Bên trong ví tiền trống không, chỉ có duy nhất một tấm ảnh đen trắng được ép plastic. Giống như để giữ tấm ảnh này nên Tống Anh Hoa mới đem chiếc ví tiền này đi.
Bức ảnh là góc nghiêng khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi, cô gái dựa vào một chiếc cột và nhìn ra xa. Chiếc sườn xám thêu hoa thanh nhã làm nổi bật thân hình xinh đẹp, mái tóc dài lãng mạn kiểu xưa buông xóa từ vai trái xuống trước ngực khiến ngũ quan tinh tế của cô trở nên càng dịu dàng, đoan trang hơn.
Mẹ?
Tiêu Nhi vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trong ảnh nhưng cô chưa kịp hỏi thì Tổng
Anh Hoa đã nâng cắm lên, người trợ lý kia lập tức kẹp lại bức ảnh vào trong ví tiền. “Cô Tiêu Nhi, có phải cô cảm thấy rất giống không?” Tống Anh Hoa nhìn cô, ánh mắt đem theo vẻ thăm dò.
Tiêu Nhi cong khỏe môi, cô không trả lời mà hỏi lại: “Giám đốc Tống, không biết người trong bức ảnh đó có quan hệ thế nào với ông? Tên của người đó là gì?”
Tổng Anh Hoa nhận lấy chiếc ví tiền mà người trợ lý đưa cho rồi cẩn thận để lại vào trong túi, thậm chí còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt qua: “Xin lỗi, tôi cũng không biết tên của người đó. Ông trời không thương xót, năm đó tôi và bà ấy duyên phận chỉ có một đêm.
Duyên phận chỉ có một đêm?
Tiêu Nhi bất ngờ, trái tim đập thình thịch.
Những người đang ngồi trên bàn đều kinh ngạc nhưng lại không dám buôn chuyện của giám đốc ngay ở đó nên đành phải cúi đầu ăn cơm và dựng tai nghe chuyện.
Tổng Anh Hoa ho khẽ hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Khoảng 28 năm về trước, lúc tôi tham dự một buổi giao lưu về y dược thì gặp được bà ấy. Tôi đã bị bà ấy thu hút ngay từ ảnh nhìn đầu tiên. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng bức ảnh này là tôi chụp trộm bà ấy. Nếu như chúng tôi có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, tôi nhất định sẽ chụp thêm nhiều ảnh của bà ấy hơn. Nhưng sau đêm đó, tôi dùng đủ mọi cách nhưng cũng không thể tìm thấy bà ấy. Bà ấy giống như thiên sứ bị rơi xuống trần vậy, bà ấy đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi lại biến mất khỏi thế giới này không còn tăm hơi nào. Khụ
Tống Anh Hoa nói một lèo nhiều chuyện như vậy, không kìm được lại bật họ.
Tuấn nam mỹ nữ sau một cuộc gặp gỡ như trong truyền thuyết lại không có được một kết cục tốt đẹp khiến người khác không khỏi lắc đầu thở dài.
Huyệt thái dương của Tiêu Nhi đột nhiên nhói đau, giọng nói của Ôn Thanh Tuấn như một cuộn băng vang lên trong đầu cô: Nhóm máu của tôi và cô không tương thích với nhau, cô căn bản không phải là con gái ruột của tôi... Lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ không biết cô có phải là con ruột của tôi hay không nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại đúng là như vậy. Mẹ của cô lừa tôi bao nhiêu năm như vậy, tôi giống như một thằng ngu vậy, tôi...
Không lẽ năm đó mẹ cô thật sự có lỗi với Ôn Thanh Tuấn?
Hay là người đàn ông này đã dùng thủ đoạn gì khác để ép buộc mẹ cô?
Tiêu Nhi mím môi, một lúc lâu cô không nói được gì, suy nghĩ giống như vo lại thành một đống trong đầu cô, vô cùng lằng nhằng và rắc rối.
Tổn Anh Hoa vẫn chìm trong niềm sung sướиɠ khi hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt nhìn Tiêu Nhi lấp lánh ánh sáng: “Cô Tiêu Nhi, cô có thích ăn mùi tây không?"
Một câu hỏi đột ngột khiến mãi một lúc sau Tiêu Nhi mới hoàn hồn lại đực, cô ngơ ngác gật đầu: "Tôi có thích, cả nhà tôi đều thích."
Tống Anh Hoa kích động đứng lên, ông nở nụ cười vui vẻ: “Thật sự là rất giống, cô Tiêu Nhi hai người thật sự rất giống nhau! Tôi đã tìm cả cái thế giới này như cô là người giống với bà ấy nhất. Cô có biết không? Bà ấy rất thích mùi tây, hơn nữa còn rất thích... Khụ khụ...
Tống Anh Hoa vẫn chưa nói được hết câu thì lại ho sặc sụa. Không giống những cái họ nhẹ lần trước, hai má trắng nhợt nhạt của ông lập tức biến thành màu đỏ khi mắc bệnh. Cả người Tống Anh Hoa cũng bắt đầu run rẩy, co rút nhưng ông vẫn nhìn về phía Tiêu Nhi, giống như đang muốn ghi nhớ hình bóng của cô vào trong đầu. “Sếp, ông làm sao vậy?”
Trợ lý kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ Tổng Anh Hoa. Trên bàn đều là những trợ lý bác sĩ nên cũng vây quanh để giúp đỡ. “Giám đốc Tống, ông sao vậy?” “Có thuốc mang theo không?” “Đừng vội, đừng vội, đừng để làm ảnh hưởng tới hô hấp của người bệnh.”
Những tiếng hỏi han hỗn loạn vang lên, Tiêu Nhi ngây người ra một lúc rồi mới bình tĩnh lại được.
Tống Anh Hoa đã được mọi người đỡ ra sofa năm rồi uống xong thuốc nhưng cơn họ của ông càng lúc càng gấp, càng lúc càng mạnh, giống như sắp ho cả phổi ra ngoài.
Tiêu Nhi cau mày, cô cắn răng rồi đi tới tách đám đông ra: “Phiền mọi người nhường đường một chút."
Mọi người chưa kịp trả lời, cô đã lấy kim ra, nhanh chóng chọc vào vị trí huyệt của Tống Anh Hoa. “Trời ạ, cái kim gì mà dài vậy, đang cứu người hay đang gϊếŧ người vậy?” Trong đám đông có bác sĩ tây y nghi ngờ nói. Nhưng Tiêu Nhi không nói gì, cô nâng cổ tay lên và chọc trúng vào huyệt vị của Tổng
Anh Hoa.
Sau khi châm được ba cây kim, cơn ho của ông từ từ chậm lại, sau nămm cây kim, cơn họ hoàn toàn ngừng lại, Tổng Anh Hoa chỉ còn thở hơi hơi gấp. Thêm năm cây kim nữa, cơ thể ông không còn co rút, hơi thở trở lại bình thường rồi từ từ nhắm mắt lại.
Giống như cơ thể bị cạn kiệt thể lực, Tổng Anh Hoa chìm vào ngủ sâu.
Đám đông xung quanh đều lau mồ hội lạnh trên trán và thở phào một hơi nhẹ nhõm. “Trình độ Trung y của cô Tiêu Nhi đúng là danh bất hư truyền." “Đúng vậy, đúng là kim châm đến đâu bệnh hết tới đó.”
Cô không quan tâm tới những lời tung hô của đám đông, khỏe môi cô chỉ hơi cong lên rồi lại bình tĩnh thu kim lại. Tiêu Nhi cứ như vậy, không nói câu gì trở lại phòng của mình.
Đầu óc của cô rất rối bời, cô thật sự cần được yên tĩnh một mình.