Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 787: Tắm nắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô nói linh tinh gì thế!” Lam Hằng tức giận cắt ngang Dương Liễu: “Cô cô và thiếu chủ trong sạch..."

Lan Tô Tuyền bình tĩnh lại, bình tĩnh cầm lấy tay Lam Hằng, tiếp theo liền nói: “Các chị đây là làm sao vậy? Phấn Trại chúng ta là dùng y thuật để làm hưng thịnh đất nước, các thế hệ đi trước đều là làm việc chữa bệnh cứu người. Sao bệnh nhân trong mắt các chị còn chia nam nữ, còn mang tính kỳ thị? Các chị như vậy, là chuẩn bị để sau này đổi nghề à?”

Mặt mày cô ta mỉm cười, giọng nói như cành liễu trong gió xuân không nhanh không chậm khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều yên tĩnh lại.

Đầu thiên mọi người ngẩn ra, tiếp theo liền là toản vẻ khâm phục và tôn trọng.

Mặt của Bạch Phương và Dương Liễu hiện lên vẻ đắc ý, bọn họ còn cho rằng có thể kìm giữ Lan cô cô, không ngờ cô ta không những còn đạt được hảo cảm của tất cả mọi người.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Lan Tô Tuyền hào phóng ngồi lên bên giường, dùng nhíp gắp và bông sạch lại lần nữa xử lí vết thương cho Lục Thiên Bảo. “Tôi sẽ cô gắng nhẹ nhàng, nếu cậu vẫn thấy đau thì nói với tôi. Chúng ta từ từ, không vội.”

Giọng nói của cô ta dịu dàng, trên mặt còn treo một nụ cười hòa nhã, giống như những người dễ thân cực kì.

Lục Thiên bảo vừa nãy đau tới mức ngất đi, lúc này lấy lại tinh thần, anh ta lau mồ hôi trên đầu, hào sảng nói: “Không sao, cô cứ làm theo cách của cô, tôi nhịn được. Đàn ông mà, chảy máu chảy mồ hôi chứ không rơi lệ.”

Khóe miệng Lan Tô Tuyền cong nhẹ, bình tĩnh nhìn Lam Hằng một cái.

Lam Hằng ngay lập tức liền hiểu, quay đầu lạnh lùng nói với Dương Liễu và Bạch Phương: “Y thuật nhà họ Bạch mấy người giỏi, sẽ không ở đây thua cô của chúng tôi chứ?" “Cô!” Cổ Dương Liễu cứng nhắc, đang muốn tranh cãi, Bạch Phương liền kéo cô ta lại, cười nói: “Có lý, ở đây đã có sự chăm sóc của Lan cô cô, chúng tôi có gì mà không yên tâm chứ! Tiểu Liễu, cháu lại đây, cô có lời muốn nói với cháu.”

Dương Liễu và Bạch Phương vừa đi, người khác cũng dần dần rời đi, mọi người đều bận rộn đi ra.

Lan Tô Tuyền thở phào nhẹ nhàng, cúi đầu tỉ mỉ cẩn thận giúp Lục Thiên Bảo xử lý vết thương.

Ánh mắt của cô ta chú tâm, tư thế tuyệt đẹp, động tác thành thạo.

Lục Thiên Bảo nghiêng đầu nhìn một góc cạnh xinh đẹp của khuôn mặt cô ta, lông mày không tự giác cong lại, nhất thời ngay cả đau đớn trên lưng cũng quên mất.

Xử lý xong vết thương, xác định không còn chút chất bẩn nào, Lan Tô Tuyền cầm thuốc mỡ, bôi từng chút một lên vết thương của anh ta: “Cậu Bảo, khả năng sẽ có hơi đau, cậu nhịn chút nhé.”

Giọng nói của cô ta dịu dàng, mỗi một lần bôi một ít thuốc mỡ lên vết thương của anh ta rồi lại thổi nhẹ một cái.

Hơi thở dịu dàng dán lên làn da, hai má đỏ bừng của Lục Thiên Bảo lan tới tận cổ: “Mỹ nhân cô cô, cô đừng gọi tôi là cậu Bảo này cậu Bảo kia nữa được không? Tôi với Phong là anh em tốt, cô gọi tôi là Thiên Bảo được rồi, nếu không, Tiểu Bảo cũng được. “Được, vậy sau này tôi gọi cậu Thiên Bảo.” Lan Tô Tuyền đáp, động tác trên tay càng nhẹ nhàng hơn.

Tay cô ta vô ý chạm vào da thịt anh ta, cảm giác được sự nóng bỏng, trái tim tự dưng lại đập nhanh thêm mấy phần: “Vừa rồi, cảm ơn cậu, nếu không phải vì bảo vệ tôi, cậu sẽ kh bị thương nghiêm trọng như vậy

Lục Thiên Bảo hơi ngượng ngùng: “Hi, không phải là tôi bảo vệ cô, à, là tôi suýt chút nữa làm liên lụy tới cô. Nếu không phải do tôi nóng lòng muốn ra kết quả, mạo hiểm điều chỉnh nhiệt độ đã được cài đặt sẵn của phòng thí nghiệm, căn bản sẽ không xảy ra vụ nổ. Tôi không thể ngờ được, phản ứng của thứ thuốc đó lại dữ dội như vậy. Kết quả pháo hoa tỏe lên từ giữa nước thuốc, tôi biết là xong rồi, vội chạy ra ngoài. Thấy cô tới, cũng không kịp nói với cô, chỉ có thể đẩy cô ngã ra sau. Đã mạo phạm rồi, vẫn xin cô đừng trách.” "Cậu đúng là thành thật.” Lan Tô Tuyền nhếch miệng cười khẽ: “Không biện minh cho mình sao?" “Chúng ta vốn dĩ trong sáng mà!” Lục Thiên Bảo mặt dày đáp. Anh ta nói xong, chính mình cũng cười trước: “Cô đừng nhìn làn da đen này của tôi, nhưng đều là nhờ tập thể hình rồi phơi nắng mà ra, không phải đen tự nhiên đâu, đây là tập thể hình đấy."

Lan Tô Tuyền nhíu mày, nhớ lại lúc anh ta đề trên người mình, dường như cũng không có bao nhiêu lực. Lúc đó, anh ta hẳn là dựa vào hình thể đẹp, miễn cưỡng giữ kìm lực nhỉ?

Nhớ tới khi đó, cô không tự nhiên mà đỏ mặt, tùy ý nói: “Cậu rất thích phơi nắng à?" “Đương nhiên, vạn vật lớn lên đều dựa vào mặt trời.” Lục Thiên Bảo chống tay quay đầu, vui vẻ nhìn về phía Lan Tô Tuyền: “Cô thích phơi nắng không?"

Anh ta vừa động đậy, liền động tới vết thương trên người, ngay lập tức đau tới mức nhe răng. “Cẩn thận, đừng cử động lung tung.” Lan Tô Tuyền đau lòng nhíu mi, vội vàng đỡ anh ta nằm xuống. “Không sao, tôi không sao.” Lục Thiên Bảo trên miệng thì nói vậy, lại cũng không dám cử động tiếp, thành thật nằm úp sấp hỏi: “Mỹ nhân cô cô, cô thích mặt trời không?"

Mọi vết thương đã được bôi thuốc xong, Lan Tô Tuyền đặt hộp thuốc xuống, cầm lấy băng gạc: “Tôi đương nhiên thích mặt trời. Anh nói đúng, sự sinh trưởng của dược liệu phải dựa vào mặt trời, phơi nắng cũng phải dựa vào mặt trời. Nhưng tôi thường ở trong trại nghiên cứu thảo dược, cho dù là ra nước ngoài cũng chỉ là từ trại thảo dược này tới trại thảo dược khác, không có thời gian chuyên đi phơi nắng được.

Mắt Lục Thiên Bảo sáng lên, chống cánh tay xoay người: “Vậy lần sau tôi hẹn cô đi phơi nắng nhé! Tôi trước đây thích nhất là tới Hawaii tắm nắng, ánh nắng tốt nhất. Rừng dừa gió biển, còn có đủ loại hoa quả.

Đối với đôi con người đen láy kia, Lan Tôi Tuyền cảm giác trái tim của mình sắp đổ thành hai mảnh, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Nói sau đi! Cậu từ từ ngồi dậy, tôi giúp cậu băng bỏ. "Oh, được thôi.” Lục Thiên Bảo nghe lời chống tay ngồi dậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô ta: “Vậy chúng ta nói xong rồi nhé. Đợi chuyện ở đây đều sắp xếp xong, lúc tôi về nước sẽ gọi cô!" Lông mày Lan Tô Tuyền không khỏi nhăn lại, cái gì mà nói xong rồi nhé? Vừa rồi cô ta căn bản không đồng ý với anh ta có được không? Nhưng, vì sao trong lòng lại có hơi mong chờ thế? “Mỹ nhân cô cô? Cô cô?” Lục Thiên Bảo ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn Lan Tô Tuyền.

Lan Tô Tuyền lấy lại tinh thần, hai má nóng bừng, hạ giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng cử động, ảnh hưởng tới tôi đang băng bó."
« Chương TrướcChương Tiếp »