Gió đêm nhẹ thổi, từng đợt hương hoa.
Phía dưới đèn đường vàng nhạt, mội cặp tình nhân đang đi chậm rãi dọc theo vườn hoa trong lâu đài cổ.
Hai bàn tay đan xen vào nhau, đầu Tiêu Nhi khế tựa vào vai Hoắc Kiến Phong, thấp giọng nói: "Ở đây thực sự là vùng đất tốt lành của tự nhiên, có nhiều kỳ hoa dị thảo như vậy, dược liệu trân quý, nếu có thể chuyên chở toàn bộ ra ngoài thì tốt."
Hoắc Kiến Phong đưa tay, ôm cô ở trong ngực: "Lại mặc bệnh nghề nghiệp rồi sao? Nơi này cũng không phải là đảo huyền bí, mọi người cũng đã tận dụng thích hợp mấy cây dược thảo này rồi."
Tiêu Nhi nhịn không được cười lên. "Cũng đúng. Chẳng qua là em cảm thấy tỷ lệ áp dụng còn chưa đủ cao, ví dụ như những thứ hoa này, nếu như được đặt ở chỗ khác thì có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn nhiều. "Chuyện này có đáng gì?" Hoắc Kiến Phong tròng mắt, giống như cười mà không phải cười nói: "Làm chủ nhân nơi này thì tất cả đều là của em." "Xì, em không cần đầu." Tiêu Nhi cười liếc mắt nhìn anh: "Tương lai của em nhất định sẽ có sự nghiệp thuộc về mình." Hoắc Kiến Phong nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu cưng chiều. Bỗng nhiên, ánh mắt của anh đột ngột run lên, theo bản năng ôm chặt lấy Tiêu Nhi bảo vệ ở trong ngực. "Sao thế?" Cô cảm thấy cảm xúc của anh không ổn định,
Tiêu Nhi lập tức khẩn trương, đề phòng nhìn chung quanh. Chẳng biết từ lúc nào, trong hoa viên vậy mà dân dân tràn ngập lên một màn sương mù màu trắng, không xê lệch vừa vặn vờn ở chung quanh bọn họ. Sương mù che khuất lâu đài, che khuất đèn đường, thậm chí che khuất luôn cả hoa cỏ xanh biếc chung quanh bọn họ.
Tiêu Nhi co rúc vào trong ngực Hoắc Kiến Phong, một tay che mũi, miệng của anh, một tay che lại mũi, miệng của mình. Bọn họ tựa sát vào nhau, cảnh giác lắng nghe từng tiếng động nhỏ bé trong sương mù dày đặc này.
Nhưng mà ngoại trừ tiếng "xào xạc" của gió đêm thổi qua thực vật, bọn họ căn bản cũng không nghe thấy cái gì khác. Đặt mình trong hoàn cảnh ngũ giác đã mất thăng bằng, thời gian trôi qua trở nên hết sức dài đằng đẳng. không biết đã trôi qua bao lâu, sương trắng đột nhiên xuất hiện trước đó lại như thủy triều rút đi, mọi thứ chung quanh vẫn duy trì lấy nguyên dạng như cũ, nhiều lần lặp đi lặp lại nhưng cũng không xảy ra cái gì. "Chúng ta đã đυ.ng phải cơ quan gì hay sao?" Tiêu Nhi nói, ánh mắt cẩn thận nhìn hoàn cảnh chung quanh. Khi nhìn thấy một khối hòn non bộ bên cạnh, cô đột nhiên ngơ ngẩn: "Anh Phong, nơi đó có một phong thư kìa!"
Hoắc Kiến Phong nhìn theo tầm mắt của cô, rồi lại nhìn khắp bốn phía, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần sắc bén: "Vừa rồi khẳng định không có người khác ở bên cạnh chúng ta." "Vâng." Tiêu Nhi gật gật đầu, đưa tay đi cầm phong thư nhưng Hoắc Kiến Phong lại vội vàng ngăn lại cô: "Đừng động, để cho Lucy tới lấy khắp nơi ở đây đều lộ ra vẻ kỳ quái, nhất là bây giờ bà cụ còn đang nằm ở trên giường, trong bọn họ bất cứ người nào cũng không thể lại có sơ xuất nữa.
Rất nhanh, Lucy từ trên lâu vội vàng chạy xuống
Cô ấy trước tiên dùng ra đa và các loại tia hồng ngoại tỉ mỉ quét qua phong thư và tảng đá một lần, tiếp đó mới đưa tay lấy phong thử rồi mở ra, đem quy cách chất liệu tờ giấy ngay cả nội dụng hoàn toàn quét hình tiến vào bên trong siêu não của chính mình. "Bố, mẹ, chúng ta trở về phòng rồi xem!" "Nơi này quả thật cũng không tiện lắm.
Hoắc Kiến Phong gật gật đầu, Lucy vỗ tay cái bộp, lá thư ở trên đầu ngón tay cô lập tức bị đốt thành một đống tro tàn. Gió đêm thổi nhẹ, đống tro tàn liền tản mạn ở trong vườn hoa, không để lại cái gì.
Ba người bọn họ đi trở về phòng, Vân Thiên đã đóng kỹ cửa số chờ đợi.
Lucy mở màn hình trên cánh tay ra, chiếu lại nội dung bức thư ra trước mặt cả ba người. Tờ giấy A4 bình thường đến không thể bình thường hơn, nội dụng phía trên phong thư chỉ có một câu nói đơn Muon cứu bà lão kìa thì ngày mai hai giờ chiều, gặp mặt ở quán trà
Bắc Da.
Tiêu Nhi dựa vào thành ghế sô pha, hơi nhíu mày: "Bây giờ đã rất rõ ràng, bà cụ chắc chắn là trúng độc mà không phải là phát bệnh."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi trầm xuống: "Trong lòng đã có dự tính từ trước, khí thể hung hăng, xem ra giải được của Thiên Bảo chưa chắc có hiệu nghiệm. "Cho nên chúng ta chỉ có thể đi." Tiêu Nhi quả quyết nói: "Không có việc gì, binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, vừa vặn có thể thăm dò đối phương một chút." "Đúng vậy, đây cũng là một cơ hội. Nhưng mà không phải chúng ta, là anh." Hoắc Kiến Phong nghiêm túc nói: "Ngày mai một mình anh đi là được rồi. Chuyện của Phần Trại cũng không liên quan gì đến em, em và Vân Thiên cùng nhau ở lại nơi này."
Tiêu Nhi dựng thẳng lông mày, hai mắt sắc bén hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"