Chương 766: Lục Thiên Bảo phong lưu hào hoa

Tiêu Nhi hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Anh chắc chắn chứ?" "Xác định rất chắc chắn!" Lục Thiên Bảo ánh mắt trắng tráo, cổ làm ra vẻ tài năng xuất chúng mà vẩy tóc: "Mặc dù vẻ ngoài phong lưu phóng khoảng của tôi làm cho người ta cảm giác không đúng đắn nhưng đây cũng không phải lỗi của tôi nha, là ông trời đã làm ra như vậy. Nhưng đối với việc chế thuốc độc, giải độc thì tôi rất nghiêm túc.

Dứt lời, cũng không đợi Tiêu Nhi bọn họ nói thêm ý kiến gì, anh ta trực tiếp kéo cửa ra reo lên: "Cô gái nhỏ, đi thông báo Lan cô cô của các người đi, chuẩn bị cho tôi phòng thí nghiệm, tôi muốn tự thân ra tay nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc cho bà cụ của các người.

Ngoài cửa, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang dán sát vào cửa nghe lỏm.

Thình lình cửa phòng bị mở ra, hai người mất đi chống đỡ đồng ngã nhào vào. Lục Thiên Bảo né tránh không kịp, kết quả bị đè ngã xuống đất. "Ui cha.!" Lục Thiên Bảo nằm rạp trên mặt đất, kêu rên liên tục. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp vội vàng nói xin lỗi, luống cuống tay chân nâng đỡ anh ta lên.

Hồng Nhung dìu lấy Lục Thiên Bảo ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Bách Hợp ngượng ngùng khom người thật sâu với họ: "Thật xin lỗi! Tật xấu này của hai chúng tôi cũng không đổi được, nhưng mà các người yên tâm, miệng chúng tôi rất kín, cũng không dám nói cái gì." "Đúng đúng đúng." Hồng Nhung một bên đấm chân nắn vai Lục Thiên Bảo đấm để chuộc tội, một bên hùa theo nói: "Chúng tôi không những chỉ nghe các người, còn nghe bà chủ, Lan cô cô, nhưng mà chúng tôi là có nguyên tắc, có điểm mấu chốt, cam đoan sẽ không nói lung tung."

Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi liếc nhau, không nói gì.

Bây giờ bọn họ đang làm chuyện, kỳ thực cũng là vì bà cụ và Phấn trại, cũng không phải chuyện gì bí mật không thể tiết lộ.

Nhưng mà nếu như bị hung thủ biết, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng.

Vận Thiên nhìn một chút Hoặc Kiến Phong và Tiêu Nhi, ánh mắt đen nhánh chuyển động, cậu đạp chân một cái nhảy xuống từ trên ghế cao, bước không nhanh không chậm tới trước mặt Bạch Bách Hợp rồi nói: "Tôi cũng không tin tưởng hai người, trừ khi các người ăn hết cái này."

Cậu duỗi ra bàn tay nhỏ, trên lòng bàn tay trắng nõn năm hai viên thuốc nhỏ đỏ thắm. "Cái này, cái này là cái gì?" Bạch Bách Hợp gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. "Đương nhiên là độc dược." Vân Thiên sắc mặt thản nhiên, chính trực nói: "Yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu hai người phản bội Phấn trại rồi làm việc vì chúng tôi, tôi chỉ cần đảm bảo hai người không còn nghe lén chân tường, không nói ra chuyện của bọn tôi, tôi tất nhiên sẽ đưa thuốc giải cho các người.

Thấy hai người chậm chạp không có hành động gì, Vân Thiên hơi nhíu mày, giọng mang theo ý khıêυ khí©h: "Như thế nào? Rốt cuộc thừa nhận những lời nói vừa rồi của mình là nói dối rồi, cho nên mới không dám?"

Tiêu Nhi muốn mở miệng nhưng lại bị ánh mắt Hoắc Kiến Phong ngăn cản. "Có cái gì không dám? Chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng. Hồng Nhung tiến lên, cầm lấy một viên thuốc ném vào trong miệng.

Bạch Bách Hợp thấy thế, cũng cầm lấy thuốc bỏ vào trong miệng. "Rất tốt." Vân Thiên vô trên tay một cái: "Bây giờ đi thông báo Lan cô cô của các người để xử lý chuyện của chủ Lục đi!" "Ừ." Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp không dám tiếp tục làm bậy, cung kính lui ra ngoài.

Vài phút sau, Lan cô cô cực kỳ hứng thú chạy tới.

Cô cũng không khách sáo để ý tới đám người mà đối mặt Lục Thiên Bảo, hỏi thẳng vấn đề: "Anh Lục, nghe nói anh muốn phòng thí nghiệm, đã xác định được cách điều chế thuốc giải rồi sao?" "Không có." Mặt Lục Thiên Bảo muốn ăn đòn, anh ta nhún nhún vai, đợi cho trên mặt Lan Tô Tuyền lộ ra sắp nổi giận, anh ta mới cười bỉ ổi mà nói tiếp: "Nhưng mà đã xác định được phương hướng giải quyết, cho nên tôi mới cần phòng thí nghiệm để điều chỉnh thử."

Lan Tô Tuyền nằm chặt bàn tay lại thành nằm đấm, cong cong lên khỏe miệng đang cứng ngắc: "Được, tôi lập tức bổ trí cho anh."

Dứt lời, cô ta liền lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi.

Lục Thiên Bảo đưa tay ngăn cản, nói với cô ta: "Chậm đã, tôi có mấy cái điều kiện."

Lan Tô Tuyền nằm chặt điện thoại di động, nở nụ cười lễ phép mà không mất đi ưu nhã, nói: "Điều kiện gì?" "Thứ nhất, phải cho tôi không gian tự do tuyệt đối trong phòng thí nghiệm, tất cả mọi người đều nhất định phải phối hợp với công việc của tôi."

Lan Tô Tuyền gật gật đầu: "Được, không có vấn đề." "Thứ hai, các người chỉ có thể làm, không thể hỏi." "Được." Lan Tô Tuyền lần nữa gật đầu. "Còn thứ ba. "

Lục Thiên Bảo ném một cái ánh mắt nóng bỏng hướng về cô: "Tôi muốn cô làm trợ lý của tôi."

Tính chất tổn thương không lớn, nhưng tính chất vũ nhục cực mạnh!

Tiêu Nhi đang muốn mở miệng ngăn cản, Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng năm chặt lại tay của cô.

Tiêu Nhi chỉ là hơi chần chờ, vàn quyết định ngăn cản, cũng không có đợi cô mở miệng, thanh âm của Lan Tô Tuyền đã lưu loát vang lên. "Được, không có vấn đề. Anh Lục, vậy bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?" "Có thể, đương nhiên có thể " Lục Thiên Bảo vui vẻ ra mặt.

Khi anh ta đi theo Lan Tô Tuyền rời đi thì anh vẫn không quên quay đầu nở nụ cười bỉ ổi da^ʍ tiện với Hoắc Kiến Phong.