Chương 764: Cấm dược

"Cô cô, cô cô, tôi thật sự không có hại bà chủ mà, cô cho tôi thêm một trăm cái lá gan thì tôi cũng không dám!" Dương Liễu ôm lấy đùi Lan Tô Tuyền, than thở khóc lóc: "Đây hết thảy cũng là cạm bẫy, cũng là cạm bẫy của thiếu chủ và người phụ nữ kia.

Lan Tô Tuyền nhíu mày, nâng đỡ cô ta đứng dậy: "Tốt xấu gì thì cô cũng là người nổi bật nhất trong thế hệ tuổi trẻ của nhà họ Bạch, bây giờ lại lộn xộn thành dạng này, còn kêu la om sòm thì ra thể thống gì chứ?"

Dương Liễu mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: "Cho nên cô tin tưởng tôi đúng không?"

Lan Tô Tuyền đưa tay vuốt lên tóc mai cô, nói thản nhiên: "Tôi chỉ tin tưởng chứng cứ. Tất cả chứng cứ bây giờ đều chỉ vào cô, mặc kệ là bên ngoài hay bên trong tôi cũng không thể bao che cho có được.

Quy cũ của Phần Trại, tất cả được liệu mặc kệ là tiến vào kho hay là ra khỏi kho đều phải nghiêm khắc ghi chép lại. Nếu như cô muốn chứng minh trong sạch của mình thì chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là nói cho chúng tôi biết, cô lấy những dược liệu kia để làm cái gì?"

Dương Liễu giống như bị ong mật chích vậy, nhanh chóng buông tay Lan Tô Tuyền ra, trong hai mắt xuất hiện tia bối rối thoảng qua: "Tôi, tôi không có làm cái gì hết. Cô cô, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cô nhất định phải tin tưởng tôi, mặc kệ tôi làm cái gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ hại bà chủ."

Lan Tô Tuyền thấy vẻ mặt của cô ta như vậy, thất vọng lắc đầu: "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc là cô lấy những dược liệu kia để làm cái gì?" "Cô cô, tôi thật sự không có lấy những dược liệu kia để làm chuyện xấu mà, xin cô cô tin tưởng tôi...

Dương Liễu gấp đến mức đã sắp khóc lên, cô muốn đi kéo lại tay của Lan Tô Tuyền, lại bị cô cô nghiêng người tránh thoát: "Cô cô, tôi có thể thể "

Lan Tô Tuyền thở dài nặng nề: "Nếu như cô khăng khăng không chịu nói thật thì tôi cũng không giúp được cô."

Dứt lời, cô liền quay người rời đi.

Dương Liễu quyết tâm liều mạng, cô vội vàng tiến lên đưa tay ngăn lại cửa.

Cô trịnh trọng dựng thẳng lên ba ngón tay: "Cô cô, tôi thế, tôi thật sự không dùng những dược liệu kia để hại bà chủ. Tôi ưa thích kéo bè kết phải, ưa thích làm chút đấu tranh nội bộ cùng các chị em. Nhưng mà đó là bởi vì bà chủ cũng đã nói qua, có đấu tranh mới có tiến bộ. Huống chi tôi chỉ sử dụng những thủ đoạn và mánh khóe kia với những người cùng lứa tuổi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có mạo phạm qua bất cứ trưởng bối nào, càng không có khả năng khıêυ khí©h bà chủ.

Hơn nữa cho tới bây giờ tôi cũng không có ý muốn gϊếŧ bất kỳ người nào, nhiều nhất là chỉ hạ một chút độc không có hại lắm với các chị em mà thôi.

Lan Tô Tuyền bình tĩnh đẩy tay của cô ta ra, trấn an mà vỗ vỗ vai của cô ta: "Cô muốn nói gì tôi đều hiểu được. Lời cô nói, tôi cũng đều tin tưởng, nhưng mà nếu như cô không nói ra những dược liệu để làm gì, tôi thật sự không giúp được cho cô. Tốt nhất cô ở lại đây đi, đừng càn quấy cũng đừng ồn ào.

Nếu như cô không phải là hung thủ, tôi nghĩ không tới mấy ngày bọn họ cũng sẽ điều tra ra sự thật." "Cô cô đây là muốn triệt để đem sống chết của tôi giao cho mấy người ngoài không rõ lai lịch kia sao? Vậy còn chưa phải tôi là chỉ có một con đường chết sao?" Dương Liễu nghĩ vậy, bỗng nhiên ánh mắt cô run lên: "Lan cô cô, cô cô đây là muốn cầm tôi gϊếŧ gà dọa khỉ, nhằm vào nhà họ Bạch chúng tôi sao?"

Cô ta đứng thẳng lưng, thanh âm khàn khàn lộ ra vẻ sắc bén "Bây giờ bên trong bốn gia tộc lớn thì ngoại trừ nhà họ Phí, người của dòng họ Bạch chúng tôi là nhiều nhất, hơn nữa trải rộng tất cả các bộ môn. Thấy nhà họ Bạch chúng tôi muốn trở thành trụ cột vững vàng của Phấn Trại, cho nên nhà họ Lam các người rất hoảng sợ. Cô cô có phải là suy nghĩ cô cô kết hôn với thiếu chủ xong thì hai nhà Phí Lam các người sẽ trở thành người một nhà, có thể trắng trợn giảm các gia tộc khác ở dưới chân, diễu võ giương oai phải không... "Chát!"

Một tiếng vang giòn, vang vọng cả nhà tù, thanh âm của Dương Liễu im bặt.

Lan Tô Tuyền ngạo mạn hất cầm lên, chậm rãi thu tay lại rồi nói: "Không biết nói chuyện thì đừng có nói nhiều, nếu không thì ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết đầu."

Ánh mắt của Lan cô cô lạnh như bằng, giống như một lưỡi đao sắc bén có thể đem người khác đi lăng trì từng khúc vậy.

Dương Liễu che mặt, co rúm cả người lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà nhìn Lan cô cô, tạm thời cũng quên kêu khóc.

Lan Tô Tuyền khinh miệt thu hồi tầm mắt lại, quay người rời đi khỏi nhà tù.

Trước cửa phòng giam, hai nữ vệ sĩ thân thể cường tráng cung kinh hành lễ với Lan cô cô: "Cô cô, như thế nào rồi?"

Lan Tô Tuyền lắc đầu: "Canh chừng cô ta cho thật kỹ. Bất kể là ai đến thăm thì cũng phải thông báo cho tôi trước." "Vâng.

Lan Tô Tuyền đi ra nhà giam, theo bản năng cô ta đưa tay lên ngăn cản ánh sáng mặt trời. Đợi cho hai mắt cô ta hoàn toàn thích ứng ánh sáng, cô liền thấy Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang vội vàng chạy về phía cô ta.

Hồng Nhung thở hổn hển, người chưa tới nhưng âm thanh cô đã truyền tới trước: "Cô cô, có phát hiện lớn, chúng ta có phát hiện rất quan trọng...

Lan Tô Tuyền con mắt sáng lên, giơ tay lên động viên: "Đừng có gấp, từ từ mà nói thôi."

Bạch Bách Hợp thở sâu, bình tĩnh lại rồi nói: "Lan Cô Cô, chúng tôi điều tra được mục đích mà chị Dương Liễu lấy mấy thứ thuốc kia rồi." "Là gì?" Lan Tô Tuyền mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Có phải dùng hại bà chủ hay không?" "Không có, không có." Bạch Bách Hợp vội vàng khoát tay: "Cô ta hoàn toàn không có pha trộn những thứ thuốc kia, càng không thể chế thành PT09 được, mà là phân ra làm thành mấy loại thuốc khác biệt. "Phân ra làm thành các loại thuốc khác biệt sao?" Lan Tô Tuyền mày nhãn lại: "Thuốc gì?" "Cái... Cái này...

Bạch Bách Hợp cần môi, muốn nói nhưng lại thôi. "Trời ạ, đã đến nước này rồi thì còn ngập ngừng cái gì nữa!" Hồng Nhung ghét bỏ mà trừng mắt nhìn cô ta: "Cô cô, là thuốc cấm, tất cả đều là liên quan tới phương diện kia, đường tắt không đứng đắn đó. Để cho người ta ngủ nhanh, cũng không nhớ rõ, dù sao thì là những cái kia nha."

Hồng Nhung nói, trên gương mặt của cô ta cũng không khống chế được, đỏ ửng lên.