Anh không muốn nói chuyện với Trịnh Thanh Phong nữa, liền quay trở về nhà, anh tức giận về chuyện của Trương Tiểu Mỹ nên vừa về đến nhà đã giận cá chém thớt, quăng đồ bờ bộn khắp phòng của mình.
Diệp Tâm lúc này đi tới mang đĩa trái cây lên cho anh ăn để cám ơn chuyện anh đã xoa bóp vết bầm hôm bữa cho cô nhưng không ngờ vừa bước vào phòng! Dương Thiên Hàn đã dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn về phía cô.
“Anh có muốn ăn chút không, ngon lắm.” Diệp Tâm không để ý đến sắc mặt của anh mà cô đi thẳng tới chỗ anh đưa đĩa trái cây ra trước mặt anh.
Xoảng.
Tiếng đổ vỡ vang lên... Lúc này Diệp Tâm sợ hãi lùi về phía sau... Cô khụy xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ của cái đĩa lên liền bị Dương Thiên Hàn túm lấy cổ áo quăng mạnh ra ngoài.
“Cút ra ngoài ngay!”
Tiếng quát của Dương Thiên Hàn làm cho Dương phu nhân ở dưới nhà nghe được bà liền nhanh chóng đi lên xem thử, nhìn thấy Diệp Tâm đang ngồi khụy bên sàn nhà, còn xung quanh căn phòng của Dương Thiên Hàn vô cùng bừa bộn, một mớ hỗn độn cả lên.
“Thiên Hàn! Con điên rồi à? Con còn tính người không?”
“Con bé thương con đi làm mệt mỏi nên đã tự thái trái cây cho con ăn, có lòng như vậy không nhận thì thôi mắc gì mà ra tay với con bé như vậy hả?”
Dương Thiên Hàn lúc này cũng bình tĩnh trở lại, anh đứng ở một góc im lặng suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình, quả thật cô không có lỗi gì lại bị anh giận cá chém thớt như vậy.
“Con xin lỗi.” Dương Thiên Hàn trầm giọng.
“Xin lỗi mẹ làm gì?! Xin lỗi Diệp Tâm kìa! Con nhìn đi con bé tuy ngốc nhưng nó biết ơn con đã xoa bóp vết bầm cho nên đã muốn làm điều gì đó cho con vui mà con lại đối xử với người ta như vậy!”
Dương phu nhân đỡ Diệp Tâm đứng dậy! Cô đưa tay lau nước mắt, đôi mắt ngấn lệ vô vọng nhìn về phía Dương Thiên Hàn.
Dương phu nhân cảm thấy anh thật quá đáng, dù là con của bà nhưng bà không thể nào bênh vực anh được, dù không yêu cô nhưng anh và cô bây giờ đã là vợ chồng anh lại không nghĩ tình mà liên tục cười nhạo cô, khinh bỉ cô lần này còn bạo hành cô như vậy.
“Tôi xin lỗi! Diệp Tâm hãy tha lỗi cho tôi.”
Dương Thiên Hàn ngoài mặt tỏ vẻ hổi lỗi nhưng thật ra nếu không có Dương phu nhân ở đây thì Diệp Tâm sớm bị anh cho một trận rồi! Mặc dù cô không làm gì anh nhưng những lúc anh bực tức thì đừng nên xuất mặt anh kẻo mang họa.
“Còn không mau đi tới đỡ vợ con đứng dậy, đứng trơ mắt ra nhìn vậy à?”
Diệp Tâm tuy không tiếp xúc với anh nhiều nhưng qua ánh mắt đó cô hiếu được anh nghĩ gì, chẳng qua chỉ vì có Dương phu nhân ở đây mà thôi.
Dương Thiên Hàn liền đi tới đỡ cô đứng dậy, tay anh nắm chặt đỏi bàn tay của Diệp Tâm khiến cô khẽ nhăn mặt, nhưng bên ngoài Dương Thiên Hàn vẫn tỏ ra rất quan tâm đến cô.
“Tôi xin lỗi! Sau này thấy tôi nóng giận đừng tới gần nhé.”
“Vâng.”
Dương phu nhản nhìn cảnh tượng của hai người ngọt ngào, nâng đỡ dìu nhau về phòng bà cũng yên tâm mà quay về phòng ngủ, vừa đóng cửa phòng lại Dương Thiên Hàn đã quăng cô mạnh xuống giường, còn bản thân anh thì đi tới ghế sofa nằm.
Cũng may là giường mềm, nếu cô bị quăng xuống sàn đất kiểu này chắc gãy xương khớp mất, Dương Thiên Hàn lấy quyến sách che lên mắt rồi ngủ, mặc dù bị đối xử tệ nhưng Diệp Tảm Ngữ vẫn muổn làm tròn bốn phận một người vợ.
“Thiên Hàn… ngủ rồi sao?”
Diệp Tâm đi tới lấy quyến sách xuống, nhìn gương mặt anh tú ấy, khi anh ngủ nhìn thật dễ gần làm sao, cô sợ cái ánh mắt ấy của anh mỗi khi nhìn Diệp Tâm chứ ánh mắt dành cho Trương Ngọc Anh thì hoàn toàn khác! Tại sao với những người khác anh đều cư xử bình thường nhưng đối với cô anh lại thô lổ cộc cằn như vậy?
Nếu anh nhận ra Trương Tiểu Mỹ chính là người vợ ngốc của anh ở nhà vậy cảm giác của anh lúc đó như thế nào?
Diệp Tâm để quyển sách xuống sau đó lấy chăn đắp lên người của anh! Sau đó liền quay về giường ngủ, cô mở điện thoại lên xem tin tức.
[Tiểu thư sẳp tới có buổi lễ họp hội doanh nhân thế giới, nếu được hãy cổ gắng nắm bắt cơ hội đế phát triển và hợp tác với những công ty mạnh hơn.]
Bác Dương lúc này gửi cho cô một đoạn tin nhắn, đúng lúc cô vừa xem được tin tức của buổi lẻ doanh nhân đó, cô bấm vào xem thử, buối lề này rất quan trọng cô cần phải sắp xếp và chỉnh chu cho tốt, nhất định sẽ có mặt của Dương Thiên Hàn.
[Thư mời]
Diệp Tâm nhận thèm một tin nhắn lạ, cô tò mò bấm vào xem thử, thì ra là thư mời đến buối lễ họp doanh nhân thế giới, cô quay mặt sang nhìn Dương Thiên Hàn sau đó liền đi ra ngoài.
[Chú Dương buổi lễ sẽ có bọn người Bạch Sinh Liên không?]
Cô lén lút rình bên ngoài để chắc chắn là Dương Thiên Hàn không tỉnh dậy, nhưng có lẽ do mệt mỏi quá nên anh đã ngủ say rồi.
[Tiếu thư vần nên cẩn thận kẻo bị phát hiện, do buổi họp doanh nhân nên chắc chắn phải có bọn người đó]
[Con biết rồi, con sẽ chú ýj
Ngày hôm sau, Dương Thiên Hàn thức dậy thấy có hơi đau lưng, do nằm ở sofa, nhìn Diệp Tâm ngủ ngon nệm ấm chăn êm khiến anh càng thêm bực, nếu không phải Dương phu nhân bắt ngủ cùng thì anh đâu có phải ra nông nổi này, anh đi ra ngoài uế oải hít thở khí trời.
Lúc này anh nhận được tin nhắn.
“Thư mời? À phải rồi đến lễ họp doanh nhân thế giới tới nơi rồi.”
Dương Thiên Hàn xem kỹ thơ mời đó, xem ra không có cơ hội hợp tác với AB thì anh vẳn còn cơ hội với nhiều tập đoàn khác, chẳc chắn buổi tiệc sẽ có Trương Tiểu Mỹ đến.
“Chắc chẳn sẽ có cô ta đến, thật mong đợi.”
Diệp Tâm đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho buổi lề đặc biệt đó, cô đã đặt nhà thiết kế một bộ váy dạ hội được thiết kế có một không hai.
“Lễ hóa trang sao? Vậy sẽ có lợi thế cho mình, như vậy dù bọn người của Bạch Sinh Liên có đến cũng không bị lộ thân phận, quá tốt.”