“Kiều Khiết à, nghe Vũ Luân nói hai đứa muốn đính hôn trước. Việc này ba mẹ cháu nói thế nào?” Lâm Vũ Khánh hỏi. “Ba mẹ cháu cũng thấy đính hôn trước tốt hơn, suy cho cùng bọn chau đều đang hướng tới sự nghiệp, đính hôn ba mẹ cháu cũng an tâm hơn" Lục Kiều Khiết quay sang nhìn Lâm Vũ Luân, nói. “Ông xem, bên nhà gái cũng đồng ý rồi bên nhà trai chúng ta cũng nên tích cực một chút chứ." Bạch Nguyệt Trang khều tay chồng. “Mẹ không cần căng thẳng như vậy. Con và Kiều Khiết đã bàn với nhau rồi tất cả đều sẽ kín tiếng. Lâm Vũ Luân hơi híp mắt, nói. “Vũ Luân, dự án mới con làm ba xem qua rồi. Con muốn xây một thiên đường mua sắm lớn hơn trung tâm thương mại Lucky Plaza, nó có thể nuốt gọn doanh số cả năm của Thiên Phúc đấy.” Lâm Vũ Khánh nhắc nhở. “Vậy ba thấy dự án mới của con có được không?” “Rất tốt.”
Được ba mình khen, Lâm Vũ Luân sướиɠ rơn, cười toe toét. “Cách nghĩ của cháu và bác trai giống nhau, cháu cũng thấy dự án của Vũ Luân nhất định có thể thành công. Lục Kiều Khiết có niềm tin vào Lâm Vũ Luân. "Nhưng nguồn vốn là một vấn đề lớn. Lâm Vũ Phi vẫn lo lång. “Cái này anh không phải lo. Ba em đã xem qua bản dự án của Vũ Luân, tán dương Vũ Luân không ngớt. Ba em khen ngợi Vũ Luân hết lời. “Nói như vậy bác Lục cũng dự định đầu tư sao?" "Đúng thế. “Ba vợ tương lai của Vũ Luân là nhà đầu tư hạng nhất.
Ông ấy đã đồng ý, Thiên Phúc nhất định sẽ làm tiếp. Thấy Lâm Vũ Khánh nói thế, Lâm Vũ Phi chỉ đành hy vọng cho Lâm Vũ Luân sớm thành công.
Trong lúc ăn, Lâm Vũ Luân có một cuộc gọi. Anh đứng lên đến một chỗ không người nghe máy. "Vốn đã ký rồi, ông Lục còn đích thân giải quyết à.. được, xem ra nước cờ này đi không sai... tôi sẽ quay về ngay Lâm Vũ Phi đi vệ sinh, tình cờ nghe được mấy lời đó, không hiểu bộ mặt hớn hở của em trai mình là có ý gì. Công ty còn có việc nên Lâm Vũ Luân và Lục Kiều Khiết về trước.
Lâm Vũ Phi trở lại bàn ăn, Bạch Nguyệt Trang liền nói. “Vũ Phi, lúc nãy con không có ở đây mẹ và Kiều Khiết bàn về việc đính hôn của hai đứa chúng nó. Nó muốn mời một nghệ sĩ piano nổi tiếng tới biểu diễn. Mẹ nghĩ tiệc đính hôn này là chuyện vui của hai gia đình chúng ta chỉ bằng con lên sân khấu biểu diễn, thế nào? “Con ư? “Không phải chứ. Dù sao thì chúng ta sắp thành người một nhà rồi.”
Lâm Vũ Khánh hùa theo vợ. “Đúng vậy. Nhà họ Lục đối với Vũ Luân giúp đỡ hết mình. Nếu không phải chuyện hôn sự này, không thân không thích nhà họ Lục sao có thể đầu tư hạng mục lớn như vậy của Vũ Luân chứ?"
Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCLâm Vũ Luân vừa vào văn phòng đã thấy Lâm Vũ Phi ngồi ở ghế, không biết anh tới tự bao giờ. “Vẫn tốt chứ?" Lâm Vũ Phi đặt cuốn tạp chí xuống, hỏi. “Chỉ là mở một cuộc họp tài vụ mà thôi. Anh yên tâm, sáng sớm ngày mai nội dung sẽ được trình báo tới phòng làm việc của tổng giám đốc. “Không phải anh nói về vấn đề này. Anh muốn hiểu một chút về quan hệ của em và Kiều Khiết. “Quan hệ của bọn em không phải anh cũng đã biết rồi sao?” Lâm Vũ Luân trả lời qua loa. “Lẽ nào những tình tiết nhỏ như là bọn em đi ăn, nói chuyện, xem phim anh đều có hứng thú tìm hiểu ?” “Anh không muốn nói dối nhưng mà hai bọn em phát triển có phần hơi nhanh rồi đó. Chẳng phải mới qua lại có được một tháng hay sao, không phải em là vì nguồn vốn của nhà họ Lục mới đính hôn chứ?"
Lâm Vũ Luân hơi chột dạ. “Anh biết ba không để tâm nhưng “Anh để tâm à?"
Lâm Vũ Phi mày nhíu lại. "Lẽ nào em thật sự là vì khoản vốn đó mới đính hôn?” “Có một người hoàn toàn tín nhiệm em, muốn đầu tư cho lý tưởng của em. Em không hiểu thế thì có gì sai?" “Cho nên em đối với Kiều Khiết là giả?"
Lâm Vũ Luân không vào thẳng câu hỏi mà cứ vòng vo. “Em và cô ấy muốn đính hôn, tiếp theo là kết hôn. Em và Kiều Khiết sao có thể nói là giả chứ? Anh hai, đó là sự thật không thể thật hơn. "Vậy em có yêu cô ấy không?”
Lâm Vũ Luân ngừng khá lâu, rồi nói. “Cô ấy yêu em Tiệc đính hôn giữa Lâm Vũ Luân và Lục Kiều Khiết diễn ra tại nơi sang trọng nhất của S.K. Ngoài thành viên của hai bên gia đình còn các phóng viên, nhà báo tới tham dự. Thiên kim tiểu thư của người đứng đầu ngành ngân hàng được gả cho con trai thứ hai của tập đoàn Thiên Phúc. Bất luận là nhìn từ góc độ nào cặp đôi này đều khiến người khác phải ngắm nhìn, trầm trồ ngưỡng mộ. “Chủ đề về cặp đôi này không ít nhưng tôi quan tâm là khoảng thời gian này Lâm Vũ Phi thường không xuất hiện trước giới truyền thông. Tôi chính là nhân cơ hội này đến chụp hình anh ta." Một phóng viên nói với một phóng viên khác. “Anh không nghe nói bên cạnh Lâm Vũ Phi có thêm một đứa bé sao? Thật ra Lâm Vũ Phi đã từng ly hôn, gần đây anh ta giành được quyền giám hộ đứa bé hơn nữa đã đón đứa bé về nhà sống” “Cái này là một chủ đề hay đó."
Hà Cẩn Ngon thấy Tiểu Ân ngồi một mình chơi bong bóng ở ban công tầng ba liền đi đến. “Tiểu Ân, sao em lại ở đây?” "A, Cẩn Ngôn. Hôm nay chú Vũ Luân đính hôn, ba em bảo em ở phòng làm việc ngoan ngoãn đợi ba. Sau đó đợi ba họp xong, em cùng ba qua đó." “Đã nói em phải ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc đợi sao em lại chạy ra đây chứ?" “Nhưng phòng làm việc của ba rất chán, đợi mãi bụng em đã đói rồi." Tiểu Ân xoa bụng, mặt nhăn nhỏ. “Lâm Vũ Phi này thật là, để một mình đứa bé ở đây. Tiểu
Ân, vậy chị cùng em đợi được không?" “Được ạ. Tiểu Ân gật rối rít. “Nếu đói bụng... hộp cơm của chị rất ngon đó. Cô phe phẩy hộp cơm mình làm trên tay. “Thật sao?"
Hà Cẩn Ngôn dẫn Tiểu Ân vào phòng làm việc của Lâm Vũ Phi, đem hộp cơm của mình cho cậu ăn. Cậu khen lấy khen để “Nhưng cơm trưa của chị, em đã ăn rồi. Vậy chị ăn gì?” “Chị không sao đâu. Chị mua thứ gì đó ăn là được rồi." “Vậy chị cũng ăn một miếng đi." Tiểu Ân lấy một viên cơm cuộn đút vào miệng của cô. “Chị phải đi trước, chị không muốn gây chuyện với ba em. Ba em đối với phòng làm việc sạch sẽ lắm. Ba em không cho phép ăn ở đây đâu. “Vậy sao? Sao em không biết?” Tiểu Ân gái mãi. “Em không biết a? Chị nói với em này." Cô giả làm Lâm
Vũ Phi, cất giọng ồm ồm. “làm đàn ông phải hào khí một chút, quyết đoán một chút, không nên có một hạt bụi sót lại ở đây... thì đã chê bai cả ngày. Người sạch sẽ bệnh hoạn thế này ai chịu được chứ. Em nói xem có đúng không?”
Tiểu Ân vẫy tay, nói lớn. "Chào ba."
Hà Cần Ngôn giật mình quay lại, Lâm Vũ Phi đứng sau lưng cô từ lúc nào. “Chú ý một chút ở sau lưng nói xấu tôi ai chịu nổi chứ." Lâm Vũ Phi nhại lại khiến cô xấu hổ, cúi mặt. “Tiểu Ân, ba họp xong rồi. Đi thôi.” “Nhưng con đã ăn hết cơm trưa của Cẩn Ngôn rồi, chúng ta có thể dắt chị ấy theo không ba?” "Được." Anh gật. "Không" Cô thì lắc. “Cô đi cùng với chúng tôi đi. Hơn nữa tôi còn có một việc muốn nhờ cô giúp. Mặc dù đối với tôi mà nói chuyện này có chút mạo hiểm nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại người lựa chọn thích hợp chỉ có cô “Tôi sao?” Cô tròn mắt.
Lâm Vũ Phi gật đầu, anh tin cô sẽ làm được.