Sau khi suy nghĩ, Lục Kiều Khiết quyết định đến buổi họp bảo của Lâm Vũ Luân. Buổi họp nói về việc tập đoàn Thiên Phúc chuẩn bị xây dựng trung tâm thương mại. Anh hỏi. “Cô đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Cô không đáp mà hỏi ngược lại. “Sau khi buổi họp báo kết thúc có hứng thú thảo luận một chút về vấn đề hợp đồng không?" “Đương nhiên rồi. Đây là vinh hạnh của Thiên Phúc chúng tôi.” Điện thoại trong túi quần anh vang lên. Anh đến một góc nghe máy. “Lâm tổng, anh gọi đến thật là đúng lúc. Buổi họp báo đầu tiên của trung tâm thương mại mới sắp bắt đầu rồi. Đợi sau khi kết thúc em sẽ gọi lại cho anh, báo cáo thành tích tốt của em, ok?” “Em nghe đây, trung tâm thương mại không xây nữa. Em lập tức báo với toàn công ty và những người liên quan đến dự án này, miếng đất cô nhi viện đó không được động vào
Lâm Vũ Luân kinh ngạc, thất thời không nói được gì. Vũ Luân, em nghe những lời anh nồi rồi chứ?" “Anh nói gì vậy? Trung tâm thương mại không xây nữa?" “Trong điện thoại không nói rõ được. Tóm lại dự án này." Lâm Vũ Phi còn chưa nói đứt cầu liền bị em trai cắt ngang “Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh bảo em làm sao ăn nói với ký giả đây?” “Anh tin em có bản lĩnh này. Vũ Luân, thân là một phó tổng giám đốc em không có tư cách nói "em không thể " Lâm Vũ Luân cầu bắn. “Anh vẫn chưa giải thích rõ ràng, em không thể nào tiếp nhận được.” “Đợi anh trở về, anh sẽ nói rõ với em. Cứ vậy đi. Rồi Lâm Vũ Phi cúp máy.
Lâm Vũ Luân như muốn điên lên, nhìn về phía Lại Tử Dương đang giới thiệu cho khách và cánh nhà báo, phóng l viên về trung tâm thương mại Lucky Plaza chuẩn bị xây Họ đã bỏ ra số vốn là một tỷ và còn mới kiến trúc sư gốc Hoa nổi tiếng quốc tế năm giữ việc thiết kế cả trung tâm. “Và bây giờ xin mời anh Lâm Vũ Luân - phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Phúc chúng tôi lên phát biểu đôi lời. Lại Tử Dương đứng sang bên nhường chỗ cho Lâm Vũ Luân. Anh thật sự bối rối không biết nên giải thích thế nào về việc anh trai mình kêu ngừng xây Lucky Plaza. Khẽ hằng giọng, Lâm Vũ Luân nói. "Đầu tiên cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian bận rộn tham gia buổi họp báo của chúng tôi. Con người tôi quả thật đã dấn thân vào trung tâm thương mại Lucky Plaza. Tôi cũng giống như mọi người rất mong sự ra đời của nó. Nhưng mà tôi không thể không tiếc nuối báo với mọi người rằng dự án trung tâm thương mại Lucky Plaza toàn bộ tạm dừng. Cảm xúc của tất cả những người có mặt tại buổi họp báo là ngạc nhiên xen lẫn tức giận. Họ nhìn nhau, xì xầm. “Những nhà sản xuất như chúng ta phải làm sao đây?” “Đang đùa giờn đấy à?” “Lâm phó tổng, anh có thể nói rõ hơn một chút được không? Kế hoạch này tại sao lại dừng? Anh mời tất cả chúng tôi đến đây rồi giờ lại nói vậy à? Đang trêu chọc chúng tôi sao?" “Chúng tôi đã tìm người thiết kế cửa hàng rồi, anh phải chịu khoản tổn thất này chứ? Vậy hợp đồng vừa mới ký đó vẫn tính chứ?" “Vì Thiên Phúc các người, tôi đã bỏ mất hợp đồng với trung tâm thương mại khác. “Công ty lớn thế này sao có thể nói một đẳng làm một nẻo vậy?”
Lâm Vũ Luân cúi đầu tỏ thành ý xin lỗi rồi rời khỏi buổi họp báo. Lục Kiều Khiết tìm thấy anh ở sân thượng. “Anh vẫn ổn chứ?"
Lâm Vũ Luân nhìn cô trong một giây, nói. “Cô muốn cười thì cứ cười đi. “Tôi đến hoàn toàn không phải cười nhạo anh” “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện, có thể để tôi yên tĩnh một mình được không?”
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCLục Kiều Khiết mắt chăm chăm nhìn anh, giọng chân thành. “Có lẽ tôi không giúp được gì cho anh rồi nhưng mà nếu như anh muốn nói chuyện thì tôi là một người lắng nghe rất tốt. Nếu như anh muốn giải tỏa một chút, tôi cũng là một người bạn tốt, có thể uống rượu cũng anh. Có gì thì cứ gọi cho tôi.” Cô dúi vào tay anh tờ danh thϊếp rồi bỏ đi. Lâm Vũ Luân nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng bằng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Thành phố X., phương Bắc.
Trong phòng 401.
Lâm Vũ Phi nhẹ nhõm nói với Trương Hữu Vinh. “Thủ tục kết hôn đã hoàn thành bây giờ có thể tiến hành kiện tụng được chưa?" “Văn phòng đã bắt đầu xử lý việc này rồi. Có điều, dù sao Kính Chi cũng xuất thân là ký giả, để tránh việc cô ấy truy tìm căn nguyên chúng ta phải tìm một chút chứng cứ hồ trợ để chứng minh hôn nhân giữa cậu và Hà Cẩn Ngôn là thật không phải giả. “Chứng cứ hỗ trợ?" “Ví dụ ảnh chụp thân mật giữa hai người hoặc là vật định tình gì đó. Tóm lại là phải để người khác tin hai người là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Như thế sẽ không khiến người khác nghi ngờ"
Lâm Vũ Phi tập trung suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa phòng.
Anh đi tới, mở.
Bùi Băng Tâm nói ngay. “Lâm tổng, tôi..
Hà Cẩn Ngôn ngăn lại. “Chị ba, chị đừng làm loạn nữa mà. Chúng ta về đi. “Chị không có làm loạn, chị rất nghiêm túc. “Hai cô có chuyện gì vậy?”
Bùi Băng Tâm quay sang, hếch mặt với Lâm Vũ Phi. “Lâm tổng, anh có biết ngày mai tôi và Cẩn Ngôn phải trở về không?" “Vậy... chúc hai người đi đường bình an.” Lâm Vũ Phi thản nhiên.
Bùi Băng Tâm bặm môi nói tiếp. “Ba của Cẩn Ngôn thường không có ở nhà, mẹ của cô ấy qua đời khi cô ấy còn rất nhỏ. Mẹ tôi, còn có chị hai tôi đều không có ở đây.” "Đợi đã. Hình như bây giờ tôi không cần thiết phải hiểu tình trạng gia đình các cô. “Anh không cần hiểu nhưng mà cho dù hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng đối với em tôi mà nói đó dù sao cũng là một ghi chép trong đời nó không thể xóa bỏ. Cho nên anh không thể qua cầu rút ván như vậy." Hà Cẩn Ngôn lên tiếng. “Anh không cần phải nghe chị ba tôi nói bậy. Chúng tôi về đây, không quấy rầy anh nữa. Bùi Băng Tâm giằng tay Hà Cẩn Ngôn ra. “Chị không có nói bậy. Lâm tổng, tôi rất kiên trì. Trước khi chúng tôi quay về, anh và Cẩn Ngôn nhất định phải bày tiệc rượu, hưởng tuần trăng mật. Chuyện mà cô dâu chú rể nên làm, hai người không thể thiếu chuyện nào cả” “Nhưng mà người nhà của tôi và Cẩn Ngôn đều không có ở đây, không thể tổ chức tiệc được. “Có tôi đây còn có vị luật sư kia nữa.” Bùi Băng Tâm đập tay lên ngực mình rồi chỉ tay vào người Trương Hữu Vinh. “Cho nên như vậy là đủ rồi.”
Lâm Vũ Phi lại viện cớ từ chối. “Tình hình gấp như vậy muốn tìm được nơi tổ chức tiệc e là hơi khó.
Hà Cẩn Ngôn không kiên nhẫn nữa. “Chị ba, em cảm ơn ý tốt của chị, em ghi nhận rồi. Thế đợi đến lúc em kết hôn thật, em sẽ tổ chức tiệc lớn mời chị có được không? Chị xem Lâm tổng và luật sư Trương còn có việc phải bàn, chúng ta đừng làm phiền họ nữa.
Lúc bấy giờ Trương Hữu Vinh mới cất tiếng. “Thật ra nơi tổ chức tiệc cưới cũng không khó tìm, vả lại kết hôn mà cần phải làm cho long trọng một tí. Cậu quên rồi sao, vừa rồi mình có nói chúng ta phải để một số người chứng minh cậu thật sự đã kết hôn. Như vậy sẽ không có người nghi ngờ.
Bùi Băng Tâm đồng tình. “Vẫn là luật sư học nhiều hiểu rộng, rất hợp lý. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi.