Lâm Vũ Phi nôn hết lên người mình rồi nói. “Sao mà bẩn thế này? Cô không biết tôi ghét nhất là đồ bẩn sao? Cô mau chóng đi giặt áo cho tôi. Anh cởϊ áσ ném vào mặt Hà Cẩn Ngôn.
Cô cầm vứt xuống đất, lấy hai tay bịt mũi. "Gớm quá đi.” “Đợi đã, còn quần nữa.
Cô quay mặt đi. “Anh làm gì vậy? Sao mà cả quần cũng cởi luôn vậy?”
Lâm Vũ Phi tháo thắt lưng, cởϊ qυầи ra. “Đừng mà, anh đừng cởi.” Cô nhắm tịt hai mắt. “Làm gì vậy vυ" Nương, có phải vυ" chưa từng thấy đâu. Anh cứ tưởng đây là nhà mình nên thoải mái cởi hết. “Ai là vυ" của anh chứ?” Cô điên tiết.
Vừa giặt quần áo cho Lâm Vũ Phi vừa nghiến răng: Lâm Vũ Phi chết tiệt, nửa đêm nửa hôm bắt tôi giặt đồ cho anh. Mỗi lần tôi gặp anh là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Anh không chỉ là kẻ thù của cô nhi viện mà còn là kẻ thù của hà
Cẩn Ngôn tôi nữa. Vấn đề là tại sao anh ngủ ở trong đó thoải mái như vậy còn mình lại phải giặt quần áo cho anh ta? Thật không công bằng.
Lâm Vũ Phi đã chiếm giường, Hà Cần Ngôn đành phải ngủ ngoài ghế sofa phòng khách.
Hôm sau, Bùi Băng Tâm chẳng biết vì cớ gì mà dậy thật sớm. Cô mở cửa phòng Hà Cẩn Ngôn, mắt nhắm mắt mở nói. “Cẩn Ngôn, chị đói bụng quá. Em đừng ngủ nữa mau dậy làm bữa sáng đi. Nhìn thấy đôi chân to bự lại có lông, cô dụi mắt hai ba lần.
Bùi Trân Ánh vừa ngáp vừa bước ra phòng khách. “Cẩn
Ngôn, sao em lại ngủ ở đây vậy?"
Bùi Băng Tâm đi ra ngoài phòng khách, nói. "Cẩn Ngôn, có phải em dẫn bạn về nhà không?”
Hà Cẩn ngôn vẫn đang say giấc. “Nói gì vậy?” Bùi Trân Ánh ngáp dài. “Có người ngủ trong phòng Cẩn Ngôn đó vả lại lông chân dài lắm."
Nghe đến đây, Hà Cẩn Ngôn chợt bật dậy, bước đến đóng cửa phòng mình lại rồi cười giả nai như không có gì. “Tốt nhất là em lấy dao cạo lông của chị hai cho người bạn đó của em mượn đi. Nếu không bạn em cứ thế mà ra ngoài sẽ bị cười đó." Bùi Băng Tâm nói. “Người bạn đó của em, hóc môn của cô ấy tiết ra hơi nhiều.” Hà Cần Ngôn đưa một ngón tay lên miệng. "Đừng nói nữa, cô ấy nghe được sẽ buồn đấy. “Các con mới sáng sớm đã tụ tập ở đây làm gì thế?” Nham Hiểu Hồng bước ra. “Còn chẳng phải tại Cẩn Ngôn sao, nó chưa làm bữa sáng còn đưa bạn về nhà qua đêm nữa" Bùi Trân Ảnh chỉ vào người Hà Cẩn Ngôn, bất bình nói. “Khó khăn lắm Cẩn Ngôn mới có bạn tốt đến nhà chơi, chúng ta nên mời bạn nó ăn sáng chứ sau đó chiêu đãi người ta cho tốt vào
Đúng là tốt thật nhưng đối với Hà Cẩn Ngôn thì vừa nghe Nham Hiểu Hồng nói, sắc mặt liền xám xịt. "Bọn con không ăn đầu. Bọn con buổi sáng phải đi làm. Vì vậy không cần ăn đâu. Mẹ Hồng, mẹ đừng quan tâm đến bọn con. Cô cứ đứng chắn trước cửa phòng, hàm ý không muốn ai vào. “Bữa sáng có thể không ăn nhưng... đời người là rất cần âm nhạc. Hãy để cho chúng ta nghe một bản nhạc kịch đón chào buổi bình minh tươi đẹp này cũng là để đón chào người bạn tốt này của con" Nham Hiểu Hồng bật radio với volume hết cỡ, cố tình để người bạn của Hà Cẩn Ngôn chường mặt ra.
Lâm Vũ Phi bị tiếng nhạc xập xình đánh thức, anh vò đầu bứt tóc. “ồn quá, chỗ nào mà ồn quá vậy?” “Cẩn Ngôn, em thật là kỳ dị. Rốt cuộc em đem loại bạn gì về nhà vậy, sao đến bữa sáng cũng không thèm làm" Bùi Trần Ánh bịt hai lỗ tai. “Bây giờ bên ngoài có nhiều người xấu lắm em đừng có mắc lừa đó. Không chừng cái người đó đến nhà chúng ta là muốn ăn chùa uống chùa” Bùi Băng Tâm đưa ra giả thuyết
Hà Cẩn Ngôn vẫn đứng ở trước cửa phòng mình, khoát tay. "Không đầu, chỉ là một người bạn bình thường của em thôi." “Ai mới sáng sớm mà đã mở nhạc vậy?” Lâm Vũ Phi người trần chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, nhăn nhó mặt mũi bước ra.
Sáu con mắt cùng mở to tròn nhìn Lâm Vũ Phi. Nhận thấy mình bán khỏa thân, anh vội quay vào phòng. Hà Cẩn Ngôn đánh trống lảng. “Con đi nấu bữa sáng Cô đi ra sau nhà lấy quần áo đã giặt tối qua cho anh mặc. Mấy phút trôi qua, cô đứng bên ngoài hỏi. “Xong chưa the?" "Sắp xong rồi, đợi chút. “Nhanh lên đi. “Xong rồi."
Nghe thế, cô mở cửa vào, vừa xếp chăn gối vừa nói. “Cái đó. quần áo vẫn còn hơi ướt, anh cố chịu một chút. "Cảm ơn... tối qua." Lâm Vũ Phi bối rối. “Tối qua cái gì?” "Sao cô lại cởϊ qυầи áo của tôi ra?" Anh hỏi thắng. Hà Cẩn Ngôn trợn ngước mắt lên. “Tôi đâu có cởϊ qυầи áo của anh, là anh tự cởi đấy chứ, còn bắt tôi giặt nữa còn gọi tôi là vυ" Nương gì đó nữa." “Vậy cô có làm gì tôi không đấy?” “Tôi.”
Bùi Băng Tâm đứng ngoài cửa sổ, cắt lời cô. “Cẩn Ngôn, rốt cuộc tối qua em đã làm gì anh ấy vậy?” “Không có chuyện gì xảy ra hết." Cô đi tới đóng cửa sổ lại rồi nói với Lâm Vũ Phi. “Đi ra ăn sáng đi.”
Hà Cẩn Ngôn vừa bước vào phòng bếp đã thấy ba mẹ con Nham Hiểu Hồng ăn mặc chỉn chu, lòe loẹt còn trang điểm. Cô ngạc nhiên. “Sao mọi người lại ăn mặc như vậy?” “Là Lâm tổng đến nhà chúng ta ăn sáng đó. Bùi Băng Tâm nói, không bận tâm đến việc vì sao Hà Cẩn Ngôn lại dẫn Lâm Vũ Phi về nhà.
Riêng Bùi Trân Ảnh thì khác, cô cau mày, bóng gió xa xôi. “Mẹ, con nhỏ Cẩn Ngôn này làm gì cũng mờ ám, con nghĩ nó không coi chúng ta là người nhà" “Chị hai, em thấy miệng dùng để ăn thì hợp lý hơn đó. Hà
Cẩn Ngôn tinh ranh đáp trả. “Cẩn Ngôn, không thể nói như thế được. Chúng ta là người một nhà, có gì thì nên nói hết ra. Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm tổng đó sao lại ngủ trong phòng của con? Ba con không có ở nhà, con liền đem đàn ông về qua đêm. Nếu ba con về, mẹ biết ăn nói thế nào với ba con đây?” Nham Hiểu Hồng nói. “Mẹ đừng có hiểu lầm, tối qua thật sự là không có chuyện gì hết. Chỉ là anh ta không có chỗ để đi, con chỉ cho anh ta ở nhờ một đêm thôi. Chỉ có vậy thôi.” Hà Cẩn Ngôn giải thích. “Nhưng mà anh ấy chỉ còn mỗi chiếc quần trong." “Chị ba, quần áo là do anh ta tự cởi. Hôm qua anh ta uống say mèm, việc ngu ngốc người say thường làm, anh ta làm không thiếu chuyện nào hết." Ba cái miệng cùng há ra. Nham Hiểu Hồng xua tay. “Thôi, con đừng kể chi tiết. Các con ai cởϊ áσ của ai mẹ đều không muốn biết. Con đừng nói nữa.” “Nhà ta chỉ có ba đứa con gái sao em có thể làm như vậy?” “Em thừa biết người chị thích là anh ấy, sao em có thể chứ?"
Mỗi người một câu khủng bố lỗ tại của Hà Cẩn Ngôn. Cô đập bàn. "Stop. Con xin mọi người hãy dừng lại óc liên tưởng của mọi người có được không? Giữa con và anh ta một chút quan hệ cũng không có. Tối qua chỉ là anh ta uống say, con vốn chỉ định gọi xe đưa anh ta về nhà nhưng không biết nhà anh ta ở đầu đành phải đưa anh ta về nhà mình. Không ngờ anh ta nên lung tung sau đó nhìn thấy giường của con thì nằm xuống ngủ luôn. Con không có chỗ ngủ đành phải ngủ ngoài phòng khách. Không phải mọi người vừa rồi cũng đã nhìn thấy rồi sao?” Ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên tin hay không.