Chỉ bằng cách đóng cửa trái tim mình thì cô mới có thể khiến bản thân trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn.
Hứa Tuệ Tuệ không trả lời Wechat, cất điện thoại di động vào túi xách, cô đi ra ngoài, đi thẳng đến ngôi nhà dân ở ngoại ô.
Lục Thần Vũ đã trở về Hải Thành, vừa xuống máy bay, Cố Đại và Hoắc Tử đã đến đón anh,cùng nhau lên chiếc xe thương vụ hạng sang rất dài.
Lục Thần Vũ nhìn điện thoại di động trong tay, câu hỏi “ngủ rồi?” này đợi hồi lâu vẫn chưa có tin trả lời,anh đã nhíu mày.
Hoắc Tử ngồi ở ghế phụ phía trước cười nói:
“Nhị ca, sao anh về sớm hơn dự định hai ngày vậy,còn là bay chuyến bay xuyên đêm về, trong điện thoại còn giấu người đẹp nào đó, em thấy anh vừa xuống máy bay đã luôn nhìn xem.”
Lục Thần Vũ mím môi mỏng không nói gì.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Đại ẩn sau cặp kính gọng vàng tràn đầy ý cười: “Nhị ca của cậu không phải là nhìn người đẹp, anh nghĩ có khi là bắt kẻ gian da^ʍ cũng nên.”
Lục Thần Vũ nhấc đôi chân dài đến mức đến cả xe thương vụ cũng không đủ chỗ để lên đá văng Cố Đại bên cạnh: “Có biết nói chuyện không vậy?”
Nói xong, Lục Thần Vũ gọi điện thoại đến Trúc Lam Uyễn.
Bác Thẩm quản gia nghe điện thoại, Lục Thần Vũ
nhếch môi hỏi: “Mợ chủ có phải là ngủ rồi không?”
Cố Đại cười giễu cợt, chậm rãi lau dấu chân bị đá trên quần mình: “Còn không thừa nhận rằng mình đang bắt kẻ gian da^ʍ sao?”
Bác Thẩm đã cung kính đáp: “Cậu chủ, mợ chủ vừa đi ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Lục Thần Vũ cúp điện thoại.
Hoắc Tử bùng nổ, khuôn mặt bừng bừng hóng chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy Nhị ca, bây giờ đã là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, đều nói là tiểu biệt thăng tân hôn mà. Chị dâu gả thay này vậy mà còn không ngâm mình trong sữa tắm rải đầy hoa hồng, sau đó mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm và ở trên giường đợi anh về lâm hạnh sao. Chị ấy còn chạy ra ngoài chơi một mình, Nhị ca, anh có phải là bị cắm sừng rồi không? ”
Lục Thần Vũ nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tử, ý là cậu câm miệng lại ngay, sau đó nhìn thư ký riêng Tô Uy đang ngồi trên ghế lái: “Kiểm tra xem Lục thái thái đang ở đâu.”
Tô Uy cung kính gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc.
Hứa Tuệ Tuệ đi đến vùng ngoại ô, tìm thấy nhà dân đó.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc tây nồng nặc, sức khỏe của thím Hoa không tốt,có vẻ như Ngô Hạo đã điều trị cho thím Hoa.
Hứa Tuệ Tuệ nhanh chóng nhìn thấy thím Hoa, thím Hoa đang nằm trên giường. Mười năm qua rồi, thím Hoa đã già đi nhiều, sắc mặt tái nhợt.
“Thím Hoa.” Hứa Tuệ Tuệ bước nhanh tới, nhẹ nhàng lay thím Hoa tỉnh: “Thím Hoa, thím mở mắt ra xem, là con đây.”
Thím Hoa yếu ớt mở mắt ra, lúc nhìn thấy rõ Hứa Tuệ Tuệ, đôi mắt nhớ nhung thành bệnh của bà ấy lập tức rạng rỡ: “Tiểu tiểu thư, thật sự là cô sao tiểu tiểu thư, xem ra Ngô thiếu không nói dối tôi. Cậu ấy nói sẽ
đưa tôi đi gặp tiểu tiểu thư.”
Thím Hoa nhìn Hứa Tuệ Tuệ từ trên xuống dưới, nước mắt vui mừng từ từ chảy ra: “Tiểu tiểu thư, cô đã trưởng thành rồi.”
Thím Hoa quá kích động, ngay sau đó ho dữ dội và còn nôn ra một ngụm máu.
Hứa Tuệ Tuệ nhanh chóng bắt mạch đập của thím Hoa, cơ thể thím Hoa hoàn toàn trống rỗng, nếu không phải vì niềm tin có thể đến gặp cô thì bà ấy đã sớm ngã xuống.
“Thím Hoa, bây giờ thím đừng nói gì. Thím cần đến bệnh viện điều trị. Con sẽ đưa thím ra khỏi đây ngay.”
Hứa Tuệ Tuệ dìu thím Hoa, cả hai cùng nhau rời khỏi nhà dân đó.
Đèn ngoài nhà bật sáng rõ ràng, Ngô Hạo tới rồi.