An Đào Đào nhanh nhẹn lấy ra bốn cái mật rắn rồi lột bỏ lớp đa rắn bao quanh chúng.
Da rắn cũng có thể làm thuốc, lần trước rắn lớn quá gấp gáp nên không lột được da nó, cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bây giờ cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ nguyên liệu nào có thể dùng để bào chế thuốc.
Máu tươi đã vương đầy trên tay cô nhưng nó lại mang đến một vẻ đẹp khác lạ.
Lục Sóc không thể dời mắt, cứ ở đó nhìn cô đắm đuối.
An Đào Đào không chú ý tới sự khác lạ của. anh, vẫn đang vui vẻ xử lý rắn độc.
An Đào Đào xử lý xong đám rắn đó mới ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng dính một ít máu tươi, mang theo một vẻ đẹp. hoang đã.
Lục Sóc híp mắt, hơi thở nóng bỏng, siết chặt tay, hai mắt sâu thẳm như hồ nước không chuyển động giống như đang bị thứ gì đó đè lên.
An Đào Đào rửa sạch sẽ mấy thứ này rồi đem đi nghiền nát bào chế được liệu.
Lục Sóc nhìn cô chằm chằm như đang muốn nuốt cô vào bụng, mà An Đào Đào vẫn một lòng, chế thuốc nên không hề nhận ra.
Lục Sóc đứng lên, yên lặng trở lại phòng làm việc, anh sợ nếu không đi thì sẽ không nhịn được nữa.
Lúc anh rời đi An Đào Đào cũng không phát hiện, chờ sau khi cô nghiền xong đống dược liệu quay đầu lại nhìn mới biết anh không còn ở đây nữa.
Trở về phòng làm việc rồi sao? Cô lại không hề phát hiện...
An Đào Đào lắc đầu, cũng không bận tâm. chuyện Lục Sóc nữa, nhà này của anh ta, anh ta muốn làm gì thì làm.
Cô cất đống được liệu đã được nghiền nát kia đi, trên mặt không giấu được vẻ tươi cười.
Nhà chính của nhà họ Lục.
Hôm qua đυ.ng phải bức tường An Đào Đào đã khiến bà cụ Lục tức giận không thôi, sáng nay lạy Bồ tát rất lâu nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan.
Bà cụ Lục không ngừng lần tràng hạt, đôi mắt sắc bền như chim ưng sắp bắt lấy con mị
"Cụ vẫn còn nghĩ tới chuyện của An Đào Đào sao?" Dì Hạ đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Nói tới An Đào Đào thì tràng hạt trên tay bà cụ. dừng lại, ánh mắt càng trầm xuống như một lưỡi dao sắc bén: “Bữa tiệc lần trước cô ta tới đây, tôi còn tưởng rằng cô ta là một con thỏ trắng nhỏ rất. dễ đối phó, không nghĩ tới tôi lại có lúc nhìn lầm, thật không ngờ cô ta lại khó chơi như vậy!”
Dì Hạ nghĩ ngợi rồi bình tĩnh nói: “Thật sự khiến người ta giật mình, một đứa con riêng được nuôi ở nông thôn lại không khϊếp sợ uy thế của cụ, còn nhẹ nhàng đáp trả tất cả, là một người có tâm kế.”
Bà cụ Lục cười lạnh: “Không có mưu mô thì làm sao bám Lục Sóc được?”
“Cũng đúng.” Dì Hạ đưa một ly nước qua, trầm mặc nói:" Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy cô 'Thẩm tốt nhất, dịu đàng, nhã nhặn, lịch sự, xuất thân cũng tốt, lại là thanh mai trúc mã của Cửu Gia, chỉ là Cửu Gia không có ý gì với cô ấy.”
Bà cụ Lục híp mắt, ánh mắt kỳ lạ: “Nhưng Lục Sóc... Càng ngày càng không đễ khống chế, nếu cứ như vậy thì cả nhà họ Lục sẽ bị nó kiểm soát.”
Nghĩ đến Lục Sóc cả người tràn ngập sát khí, bà cụ Lục có hơi sợ hãi.
Dì Hạ hùa theo: “Đúng vậy, Cửu Gia bây giờ đã có chủ ý của mình, đã không còn ai có thể khống chế cậu ấy.”
Bà cụ Lục đựa vào ghế rồi than nhẹ một tiỉếng: “Vốn đĩ muốn cho Thẩm Họa Họa vào cửa là vì nghĩ cô ta để bị điều khiển, tôi cũng có thể thông, qua cô ta hỏi chuyện của Lục Sóc, ai ngờ cô ta lại vô dụng vậy.”
Dì Hạ ngưng một chút, không lên tiếng.
“Nếu cô ta đã hết cách thì chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.” Bà cụ Lục nheo mắt, sát khí hiện lên trong mắt: “Gần đây Lục Lôi Đình và Lục Thâm đang làm gì?”
Sát khí biến mất rất nhanh nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi
Dì Hạ dời mắt tới chỗ khác oòi nói:" Luôn bận rộn chuyện của công ty, ngoài ra cũng không làm gì khác.”
Bà cụ Lục buông tràng hạt, đứng lên trầm ngâm nói: “Đúng là hai cái thứ vô dụng, cơ hội tốt vậy mà...”
Trong lời nói của bà ta có ẩn ý khiến người ta không hiểu được.
Dì Hạ đứng cạnh bên cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc này quản gia bỗng nhiên chạy vào báo cáo: “Thưa cụ, cô Thẩm tới!”
Ánh mắt của bà cụ Lục lóe lên, lạnh lùng nói: “Cho cô ta vào đi.”
Chờ khi Thẩm Họa Họa đi vào bà cụ Lục đã đổi thành một bộ dáng hiển từ.
“Họa Họa, cháu t:?” Bà cụ Lục nuốt nước miệng, giọng điệu cũng rất địu đàng.
Thẩm Họa Họa ngồi xuống bên cạnh bà cụ Lục, đáng vẻ xem bà cụ như bà nội: “Cháu tới thăm bà
Thẩm Họa Họa nhìn bà cụ Lục vài lần rồi giả vỡ vô tình hỏi: “Bà nội Lục, bà biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc chứ?”
Bà cụ Lục gõ tách trà, mặt không đổi sắc nói: “Hả?”
Thẩm Họa Họa cho rằng bà không biết nên thiếu kiên nhẫn nói: “An Đào Đào không phải con gái lớn của nhà họ An, cô ta là con riêng được nuôi ở nông thôn, cô ta là kẻ lừa đảo, lừa anh Lục Sóc xoay vòng vòng, cũng không biết cô ta dùng cách gì mà khiến anh Lục Sóc nhìn trúng cô ta.”
Vì quá tức giận nên nét tươi cười trên mặt cô ta đã không giữ được nữa.
Chờ khi cô ta tỉnh táo lại thì phát hiện bà cụ Lục như cười như không nhìn chòng chọc cô ta.
Cô ta sửng sốt, lại treo lên mặt nạ tươi cười: " Bà nội Lục, tại cháu tức giận quá, lúc trước anh Lục Sóc chỉ là bênh vực kẻ yếu, một người tốt như anh ấy sao lại bị lửa chứ?”
An Đào Đào là kẻ lừa đảo phải bị trừng, phạt!
Bà cụ Lục nghe xong thì cười nói: “Bà cũng biết chuyện này.”
“Bà nội Lục biết?” Thẩm Họa Họa cắn mí Vậy cứ để An Đào Đào diễu võ giương oai ở chỗ anh Lục Sóc sao?”
Bà cụ Lục nhìn chằm chằm cô ta: “Bà đã qua. đó bắt An Đào Đào và Lục Sóc ly hôn.”
Hai mắt Thẩm Họa Họa sáng lên: “Cô ta đồng ý rồi sao?"
Trong ấn tượng của cô ta, chỉ cần bà cụ Lục ra tay thì không có chuyện gì không thể giải quyết.
Bà cụ Lục hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Cô ta không đồng ý, trực tiếp chặn miệng bảo bà đi nói với Lục Sóc.”
Thẩm Họa Họa ngơ ngác, cô ta không nghĩ An Đào Đào lại cố chấp như vậy: “Cô ta lại không ngoan ngoãn đồng ý sao? Cháu đã tiếp xúc với cô ta vài lần, là một người có mưu mô.”
Bà cụ Lục cam chịu gật đầu.
“Vậy chúng ta chỉ có thể nhìn anh Lục Sóc bị lừa sao?” Thẩm Họa Họa cắn môi, tức giận không thôi.
Bà cụ Lục nhìn cô ta, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng: “Họa Họa, bà rất vừa ý cháu, chỉ có con mới xứng làm vợ Lục Sóc, chỉ là Lục Sóc bị ma ám rồi, bà trông chờ vào cháu làm nó hồi tâm chuyển ý.”
Thẩm Họa Họa sửng sốt, hồi sau mới nói:" Cháu? Nhưng anh Lục Sóc cũng không liếc nhìn cháu dù chỉ một cái.."
Bà cụ Lục nhướng mày, trong mắt lộ vẻ sâu xa: “Có chút chuyện cẩn phải cố gắng mới đạt được, với kiểu người như Lục Sóc thì càng phải cố gắng, bà sẽ làm hậu phương vững chắc cho cháu."
Thẩm Họa Họa nhảy dựng trong lòng, ngón tay xoắn xuýt: “Cháu sẽ cố gắng để anh Lục Sóc không bị lừa nữa.”
Bà cụ Lục nghe xong thì rất vừa lòng, bà gọi dì Hạ mang đến một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong hộp có một chiếc vòng bằng ngọc bích trong suốt, trông rất xinh đẹp, hình như là đổ cổ.
“A Hạ, đưa cho Họa Họa đi.” Bà cụ Lục nói với đì Hạ.
Dì Hạ đưa chiếc vòng tới trước mặt Thẩm Họa Họa.
Thẩm Họa Họa ngây người nhìn chiếc vòng ngọc bích: “Bà nội, cái này là?”