Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 213: Em bắt rằn rất giỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhưng tôi chính là đứa bị dọa từ nhỏ đến lớn, có gì mà sợ nữa?" An Đào Đào nhướng mày, dáng vẻ nhỏ nhắn lại có chút kiêu ngạo: "Tôi trực tiếp phản bác lại bà ấy, bảo bà ấy tự mình đi tìm Cửu Gia. Chắc có lẽ bà ấy không nghĩ rằng tôi lại là đứa không nghe lời như vậy, cho nên cái mặt của bà ấy ngay lập tức đen sì sì."

Cô kiêu ngạo như vậy, càng làm nổi bật lên nốt ruồi xinh đẹp và làm cho người ta càng chú ý và say mê.

Hầu kết của Lục Sóc chuyển động, một lúc lâu vẫn không nói thêm điều gì.

An Đào Đào nhìn thoáng qua một chút, rồi lại nói thêm: "Sau đó, tôi nhanh chóng xé tờ đơn ly hôn, mấy thứ này tôi nhất định sẽ không ký đâu."

Lục Sóc nghe cô nói xong, sắc mặt dịu xuống, một chút.

Không khí lạnh trong phòng khách tan biến nhanh chóng, cảm giác bức bối bị đè nén cũng biến mất không thấy đâu nữa.

An Đào Đào vỗ vỗ lòng ngực, nhẹ nhàng thở ra: "Hôm nay bà cụ Lục đâm vào vách tường cứng rồi, chắc sau này sẽ không đến đây nữa đâu."

'"Thôi, không có việc gì, không cần để ý tới." Lục Sóc mở miệng, giọng điệu thản nhiên vô cùng, trực tiếp bỏ qua bà cụ Lục: "Em nói là em bị dọa từ nhỏ đến lớn?"

An Đào Đào nhìn anh một cái, không thèm để ý, nói: "Từ nhỏ tôi đã bị bỏ lại ở nông thôn, một đứa con nít, lại là một đứa con riêng không thể cho người ta biết, vừa khéo, mấy bà tám nhiều chuyện ở nông thôn lại rất nhiều, khi rãnh rỗi sẽ chen nhau đến sỉ nhục tôi, một đứa nhỏ không cha không mẹ cũng không có ai thương yêu là đối tượng bắt nạt tốt nhất. Lúc đầu, tôi còn nhỏ nên không có khả năng chống trả, chỉ có thể há to miệng khóc hu hu, sau khi tôi trưởng thành cũng bắt đầu học khôn, lúc này người bị bắt nạt đến há miệng gào to lại là bọn họ, nhưng may mắn là tôi gặp được ông, ông dạy tôi rất nhiều điều nên mới giúp tôi không hư hỏng khi lớn lên, cách chữa bệnh cũng là do ông dạy cho tôi."

Không biết tại sao, cô không kiêng dè mà kể hết toàn bộ chuyện khi mình ở nông thôn cho Lục Sóc nghe.

Loại cảm giác này thật là kỳ lạ, chẳng lẽ, trong tiểm thức của cô lại thấy đại ma vương Lục rất gần gũi

Nghĩ đến đây, đột nhiên cô thấy rùng mình, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên phức tạp.

"Bây giờ ông đâu rồi?" Lục Sóc nhướng mày, anh lại thấy khá hứng thú đối với chuyện của cô.

"Mất rồi." An Đào Đào nói bâng quơ: "Nếu. không như vậy thì tôi sẽ không lên đây, ông cũng sẽ nhất định đến tìm tôi, cũng sẽ không cho phép người nhà họ An bắt nạt tôi như vậy."

"Trong ánh mắt của Lục Sóc xẹt qua một tia sáng, sau đó trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Sau này sẽ không có ai đám bắt nạt em nữa..."

An Đào Đào không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, tiếp tục lên giọng: "Đương nhiên là không có ai đám bắt nạt tôi rồi, hiện tại tôi đã giỏi như vậy, ai bắt nạt ai còn chưa biết à nha."

Lục Sóc nhìn cô chằm chằm.

Thật sự là một con sói nhỏ đang lộ ra móng vuốt.

Anh không nhịn được mà đặt tay lêи đỉиɦ đầu của cô xoa xoa vài cái.

An Đào Đào không thèm để ý tới anh, xoay người lại tiếp tục xem chương trình giải trí.

Lục Sóc bị cô không thèm nhìn tới thì bật cười ở trong lòng, anh hạ giọng xuống, trên gương mặt vô cùng bình thản: "Em thật là người giỏi thích ứng đấy nhỉ, không thèm giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng nữa à?"

Trong lòng An Đào Đào lộp bộp một chút, nhưng cô buộc mình phải tỉnh táo lại, nói: "Dù sao tôi cũng đã bị lột mặt nạ xuống rồi, tôi cũng không phải thật sự là cô chiêu đài các, cho nên già vờ chỉ nữa, mệt lắm."

Lục Sóc cười nhạo cô, trong mắt có một chút châm chọc.

An Đào Đào dang tay, nói một cách hợp tình hợp lý: "Nếu Cửu Gia không quen nhìn em như vậy thì có thể phớt lờ, bỏ qua một bên cũng được."

Lục Sóc nhíu mày, phớt lờ?

Đừng hòng!

Lục Sóc ghì chặt cái ót của cô lại, cúi người xuống hôn lên đôi môi như hoa của cô.

Anh sẽ dùng hành động chứng minh, có chết cũng sẽ không phớt lờ cô.

Đợi đến khi Lục Sóc buông tay ra, An Đào Đào lập tức che miệng lại, đôi mắt trừng lên hết cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, ngày hôm qua rõ ràng đã nói ổn thỏa hết rồi, rằng sẽ không ép buộc cô, sẽ không hại cô, nhưng tại sao đột nhiên anh lại như vậy?

Có thể là biết được cô suy nghĩ cái gì, tâm. trạng của Lục Sóc vô cùng sung sướиɠ, không nói gì mà đã xoay người đi lên tầng vào phòng làm việc, chỉ để lại một mình An Đào Đào ngồi ở trong phòng khách.

Chương trình giải trí vẫn còn đang chiếu, nhưng An Đào Đào đã không còn hứng đâu mà xem nữa rồi.

Cô sờ sờ đôi gò má đang nóng lên vì ửng đỏ, tâm trạng có chút buồn bực.

Nhưng cũng may là ngoại trừ hôn, anh cũng không có làm cái gì quá đáng, như vậy cũng có thể bỏ qua...

Ngày hôm sau, vậy mà Lục Sóc phá lệ không đi đến công ty, anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen ngồi ở trong phòng khách, chỉ là mới vừa ngồi xuống, đã bày ra khí thế làm người khác thật sự khó thở.

An Đào Đào cố ý phớt lờ anh, bắt đầu lấy ra một ít được liệu để nghiền nát.

'Từ sau khi có chuyện xảy ra ở nước S, mỗi khi cô có thời gian rảnh sẽ lấy dược liệu ra để nghiền nhuyễn, còn có luôn mang theo bên người để phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, nếu thế thì cô cũng sẽ có thể đối phó thật tốt.

'Nghiền được một nửa, An Đào Đào cảm thấy được liệu chỉ có một loại duy nhất, cô cần thiết muốn chế tác ra mấy loại thuốc khác mới được.

Cô không nhịn được bèn nhìn sang phía của Lục Sóc, ánh mắt tinh ranh giống như con cáo nhỏ:" Cửu Gia, anh nuôi nhiều rắn độc như vậy chỉ là vì muốn uy hϊếp thuộc hạ, thuận tiện lấy nó làm thú cưng sao?"

"Sao?" Lục Sóc nghiêng đầu nhìn cô.

"Số lượng rắn độc nhiều như vậy, nếu nuôi chúng cũng rất mệt, hay là Cửu Gia tặng em một, hai con đi, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho người nuôi chúng." An Đào Đào cười rộ lên, nụ cười ngọt ngào, dịu đàng, còn có chút giảo hoạt giống như loài cáo vậy.

Thật là làm cho lòng người say đến không dứt ra được, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

"Được." Anh trực tiếp đồng ý mà không thèm suy nghĩ, giống như một vị bạo chúa chuyên quyền.

An Đào Đào vui vẻ bỏ hết mọi thứ trong tay xuống, xoay người chạy tới hố rắn, sợ Lục Sóc đột nhiên đổi ý.

Lục Sóc nhìn thấy của bóng đáng của cô, trực tiếp gọi Hoàng Sâm tới, bảo anh ta đi theo trông chừng cô, để phòng cô gặp chuyện không may.

An Đào Đào từ nhỏ đã là cao thủ bắt rắn, chỉ cần có thuốc bôi ngoài đa trong tay, cô sẽ không. sợ mấy con rắn độc này.

Cô lấy thuốc bôi ngoài da ra, thừa địp lũ rắn còn đang mê man, cô đu xuống hố rắn bằng dây thừng, trực tiếp túm lấy bốn con rắn độc chất lượng nhất.

Lúc nãy cô chỉ xin hai con mà thôi, nhưng ai bảo chất lượng của mấy con rắn độc này tốt quá làm chi, vừa xuống hố, cô đã bị hấp dẫn cho nên không nhịn được mà tắm thêm hai con, vào tay cô là của cô, cô tuyệt đối sẽ không trả lại.

Hoàng Sâm vốn dĩ muốn xuống hỗ trợ, nhưng khi nhìn đến động tác của cô thành thạo như vậy, anh ta lại sợ đến ngây người.

"Chị dâu, chị không sợ à?" Nhìn thấy cô đang cầm trong tay mấy con rắn độc, Hoàng Sâm đột nhiên cảm thấy rùng mình.

An Đào Đào bấu chặt đầu rắn, quơ quơ thân thể thật đài của chúng nó, nói: "Không sợ, ở nông thôn có rất nhiều rắn, sao mà sợ cho được?"

Hoàng Sâm không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Chị dâu thật lợi hại."

An Đào Đào hếch cằm, tự tin cười rộ lên: "Không có gì, không có gì, chỉ là quen tay thôi."

Nắm chặt đầu của bốn con rắn độc lại, sau đó An Đào Đào mới chậm rãi đi về phía biệt thự.

Hoàng Sâm hết hồn hết vía đi theo phía sau cô, chỉ sợ mấy con rắn độc đột nhiên tỉnh lại, sẽ cắn chết cô.

Tất nhiên chuyện đó sẽ không có khả năng, xảy ra, thuốc bột thoa ngoài đa có hiệu quả rất kinh người, không mất mấy tiếng đồng hồ thì chúng nó sẽ không tỉnh lại đâu.

Vừa bước vào phòng khách, An Đào Đào đột nhiên nghe được có tiếng nói từ bên trong vọng. ra, còn có một ít hơi thở của người lạ.

Hử? Có khách đến à?

An Đào Đào nghỉ ngờ mà bước chân vào, chờ đến khi nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc thì tươi cười trên mặt cô đã không còn thấy đâu nữa.

Họ đến đây làm gì? Làm ầm trong buổi tiệc còn chưa đủ à?

Nhìn thấy An Đào Đào đột nhiên thay đổi sắc mặt, Hoàng Sâm cũng theo bản năng nhìn vào trong phòng khách, khi vừa nhìn thấy những người bên trong thì anh ta đã lập tức biến thành người hóng kịch vui.

Người tới đây là bố An và mẹ An, cộng thêm một người luôn luôn muốn trở thành người phụ nữ của Lục Cửu Gia - An Định Nhiên.

Một tổ hợp đầy thú vị, chẳng lẽ họ đến đây để đẩy mạnh tiêu thụ phụ nữ à?

Hai tay của Hoàng Sâm khoanh trước ngực, anh ta vô cùng vui vẻ mà đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

An Đào Đào không có đến gần, mà là đứng ở tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn họ.

Ba người của nhà họ An cũng vừa mới đến đây mà thôi, bố An nhìn quanh bốn phía không thấy An Đào Đào đâu, ông ta lập tức tỏ ra lo lắng, hỏi: "Cửu Gia, Đào Đào nhà chúng ta có khỏe. không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »