Chương 187: Đi khám bệnh đi

Người thanh niên có làn da trắng, trông rất đẹp, tựa như yêu nghiệt trong tiểu thuyết, nhưng. khi nhìn anh ta nói chuyện lại tràn ngập phong độ và ga lăng, làm cho hảo cảm của người ta tăng lên gấp bội.

An Định Nhiên mím môi, nhẹ giọng nói: " Cảm ơn anh nhé, không biết anh đây tên là gì?"

"Quý Thiên Trạch." Quý Thiên Trạch mìm cười nói.

Mấy ngày trước bị Lục Sóc dùng roi quất, vết thương còn rất nghiêm trọng, nhưng mà thể chất của anh ta rất tốt, không đến mấy ngày đã hoàn toàn bình phục, hôm nay nghe nói Thẩm Hoạ Hoạ muốn tới đánh bóng, anh ta cũng đi theo.

Nhưng không ngờ lại bị anh ta nghe được một vài chuyện thú vị...

Quý Thiên Trạch đặt tay lên khóe môi, đáy mắt mang theo nụ cười, nhưng nơi sâu thẳm hơn lại lóe lên một luồng sáng.

Bể ngoài An Định Nhiên rất cảm kích nhưng. trong lòng vẫn toát ra sự cao ngạo. Cô hơi hếch cằm lên: “Cảm ơn anh Quý đã hỗ trợ, nếu như không có anh, chắc chắn tôi và mẹ tôi sẽ không vào được.”

''Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi." Quý Thiên Trạch cười rất đẹp.

An Định Nhiên nhiên lại nói: “Nhưng vẫn phải cảm ơn anh, mẹ, mẹ nói xem có đúng không?"

Mẹ An lập tức hoàn hồn: “Đúng, đúng, nhất định phải cảm ơn.”

Quý Thiên Trạch rũ mắt, cười càng thêm xán lạn: “Đã như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa.”

Nghe thấy anh ta nói vậy, An Định Nhiên ngẩn ra, không phải người bình thường sẽ nghĩ đến mặt mũi mà không cần quà cảm ơn sao?

Anh ta nói như lẽ đĩ nhiên vậy luôn?

An Định Nhiên mấp máy cánh môi, cũng. không biết phải nói cái gì.

Quý Thiên Trạch nhìn về phía An Định Nhiên, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng: “Tôi cũng không cẩn cảm ơn gì, chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi các cô, hy vọng các cô có thể thành thật trả lời tôi.”

An Định Nhiên có chút nghỉ hoặc nhìn Quý Thiên Trạch: “Anh muốn hỏi tôi cái gì?”

Quý Thiên Trạch đặt tay lên môi, nhẹ nhàng hạ thấp thanh âm: “Tôi vừa nghe cô nói, cô muốn trở thành vợ của Lục Cửu Gia, còn nghe nói An Đào Đào thay thế thân phận của cô, chuyện này có phải là thật hay không?”

Mỗi lần anh ta nói một câu, sắc mặt An Định Nhiên lại trắng đi vài phần, đến cuối cùng, cô ta không thể tin nhìn Quý Thiên Trạch, sắc mặt trắng bệch.

Mẹ An cũng giống như vậy, sắc mặt bà ta trắng bệch, sợ tới mức hai chân nhữn ra: “Cậu là ai, hỏi những thứ này làm cái gì?”

An Định Nhiên cũng cắn chặt môi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Quý Thiên Trạch lại cười rộ lên, nụ cười vừa lịch thiệp vừa quyến rũ: “Hai người đừng như vậy, tôi chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi một câu mà thôi, sao hai người lại đề phòng như vậy chứ?”

Sự để phòng trong mắt hai mẹ con vẫn không thể phai mờ.

Lỡ như người này là phần tử nguy hiểm gì đó, biết bí mật của nhà họ An bọn họ, sau đó gây ra điều bất lợi cho bọn họ thì làm sao bây giờ?

'Tuy rằng An Định Nhiên rất muốn đoạt lại thân phận của mình, nhưng khi đối mặt với uy hϊếp, đầu óc của cô ta vẫn rất bình tĩnh.

"Hai người đừng kích động, tôi có quen biết: với Lục Cửu Gia, nếu hai người có điều gì muốn nói, tôi có thể giúp hai người truyền đạt." Đôi mắt Quý Thiên Trạch sáng lên, giọng nói vừa từ tính vừa hấp dẫn.

Anh ta nói tiếp: "Bình thường các người muốn gặp Lục Cửu Gia đều rất khó khăn, cho dù nhìn thấy cũng rất khó đến gần, nhưng nếu như tôi đến truyền đạt, Lục Cửu Gia nhất định sẽ nghe, các người cảm thấy thế nào?”

An Định Nhiên và mẹ An liếc nhau, ấy vậy mà trong lòng lại có vài phần buông lỏng.

'Người này trông cũng không giống người xấu, hơn nữa còn có thẻ VIP, chứng tỏ là người có thân phận, còn có thể nói chuyện với Lục Cửu Gia, vậy thì càng lợi hại hơn!

An Định Nhiên liếʍ liếʍ khóe miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Mẹ An lặng lẽ nhìn An Định Nhiên Nhiên một cái, bà ta đã thả lỏng: “Định Nhiên, hay là..."

An Định Nhiên còn đang do dự nhưng một lát sau cô ta cuối cùng cũng nhịn không được nữa.

Cô ta nhìn về phía Quý Thiên Trạch, nói: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải đồng ý với tôi, sau khi anh biết chuyện, anh nhất định phải giúp tôi.”

"Được." Quý Thiên Trạch đồng ý.

*

Bên trong sân golf.

An Đào Đào vẫn nằm trên ghế mềm, thoải mái ăn uống.

Lục Sóc nằm bên cạnh cô, tựa như một con mãnh thú lười biếng, tuy rằng mắt anh hơi nhắm. lại nhưng vẫn tràn ngập tính công kích.

An Đào Đào nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, nhưng rồi vẫn nhanh chóng đời mắt đi.

Mà lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn.

Hình như có một người ngã xuống đất, những, người khác nhao nhao vây quanh tìm hiểu sự tình.

An Đào Đào duỗi cổ nhìn xung quanh, chuyện gì thế nhĩ?

Lục Sóc cũng mở mắt ra, trong mắt đều là sự không kiên nhẳn và giận dữ sau khi bị đánh thức: “Sao vậy?”

Đối mặt với ánh mắt của anh, An Đào Đào lắc đầu nói: “Không biết nữa, tôi vừa mới nghe thấy có người kêu một tiếng, sau đó có rất nhiều người vây quanh.”

Lục Sóc nhẹ giọng đáp một tiếng, hai tròng mắt híp lại, nhìn qua vẫn lười biếng, giống như. một con sư tử đực đang phơi nắng.

Mà cách đó không xa, tình hình vẫn đang hỗn loạn.

An Đào Đào loáng thoáng nghe thấy có người đang nói cái gì mà cổ chân bị trật, không đứng dậy được, hình như còn gãy xương...

Nghe có vẻ khá nghiêm trọng.

An Đào Đào bò dậy khỏi chiếc ghế mềm, nói: "Cửu Gia, hình như là có người bị thương, chúng ta qua đó xem một chút nhé?”

Lục Sóc nhìn cô một cái, biết trái tim của người làm nghề y như cô lại đang quấy phá.

Anh nhếch đôi môi mỏng lên, nói: "Được."

An Đào Đào sửa sang lại quần áo một chút, tò mò đi theo bên cạnh Lục Sóc qua đó.

'Vừa đi qua, cô liền nhìn thấy Thẩm Hoạ Hoạ ngã trên mặt đất, hai tay cô ta ôm lấy cổ chân, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng. bệch, không bao lâu sau đến cả môi cũng trắng bệch.

An Đào Đào rũ mắt nhìn thoáng qua, phát hiện cổ chân cô ta sưng lên như cái bánh bao, chỗ bên cạnh còn rách da, có máu tươi chảy ra, xem ra làbi thứ gì đó đập trúng.

"A, đây không phải là cô cả nhà họ Thẩm sao? Hình như cô ấy bị một quả bóng bay đến đập vào cổ chân.”

"Nghiêm trọng đấy, không phải là gãy xương rồi chứ?"

"Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, bây giờ chờ xe cứu thương tới."

"Nhưng mà vết thương của cô ấy rất nặng, chờ xe cứu thương đến thì cổ chân của cô ấy sẽ bị tàn phế mất."

Nghe thấy mình sẽ bị tàn phế, hốc mắt Thẩm Hoạ Hoạ đỏ lên. Cô ta là con gái cưng của ông trời, sao có thể biến thành người què được?

An Đào Đào nhìn lướt qua vết thương của. 'Thẩm Hoạ Hoa, tuy rằng trông có hơi đáng sợ nhưng căn bản không tổn thương đến xương cốt, chỉ là sẽ đau một chút mà thôi, không có gì to tát.

Lục Sóc dùng ánh mắt u ám nhìn cô, hình như đang im lặng hỏi cái gì đó.

An Đào Đào nhìn vào ánh mắt của anh, nhỏ 'Aiya, cô ta cũng không bị thương đến xương cốt, chỉ bị trầy xước đa, đau một chút mà thôi, không có chuyện gì lớn, đến bệnh viện tiêu độc sát trùng là được rồi.”

Khuôn mặt Lục Sóc không chút biểu cảm, cũng không nói gì.

An Đào Đào không hiểu được suy nghĩ của anh, lại nhỏ giọng nói: "Cửu Gia, anh không trách tôi không chữa cho cô ta đấy chứ?”

Lục Đại Ma Vương tức giận?

Lục Sóc không hiểu sao lại nhìn cô con mắt nào của cô nhìn thấy anh tức giận?

Anh chỉ đang vui mừng mà thôi, ít nhất cô không phải kẻ ngốc gặp ai cũng chữa cho người ta được.

Nhìn vào đôi mắt ướt sũng của cô, trong lòng, Lục Sóc mềm nhữn, khó có khi lại giải thích: * Không tức giận, chỉ là một người ngoài mà thôi.”

Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, An Đào Đào sửng sốt một lúc.

'Vậy mà chỉ là người ngoài! Thẩm Hoạ Hoạ nghe được, phỏng chừng sẽ đau lòng đến chết.

Lúc này, xung quanh lại bắt đầu xôn xao.

"Trời ạ, sao xe cứu thương còn chưa tới."

Sắc mặt cô Thẩm càng lúc càng tái nhợt rồi, ở đây có ai là bác sĩ không, mau tới giúp cô Thẩm một chút đi."

“Đúng vậy, ai là bác sĩ thì mau tới đây khám bệnh cho cô ấy đi!”

'Những người này đều là con cháu quý tộc, lời nói ra đều mang giọng điệu ra lệnh, khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, An Đào Đào chán ghét nhíu mày, thân thể rụt về phía Lục Sóc, không nói gì.

Lục Sóc rất hưởng thụ mà ôm lấy cái eo nhỏ của cô.

An Đào Đào run rẩy một chút, nhưng cũng

Mà lúc này, ánh mắt Thẩm Hoạ Hoạ đã phát hiện ra sự tổn tại của An Đào Đào, cô ta mở miệng, yếu ớt nói: "Chị dâu, em biết chị là bác sĩ, chị mau giúp em xem cổ chân đi.”

Đau chết mất thôi...