Đến khi lại gần, vậy mà Lục Sóc lại cầm lấy đồ uống cô đã uống, uống vài ngụm.
An Đào Đào nhìn chằm chằm vào yết hầu lăn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như một quả táo.
Đó là đồ cô đã uống...
Lục Sóc đặt chai nước giải khát xuống, trong đôi mắt u ám như ẩn chứa một chút màu sắc: “Tôi khát.”
'Ngụ ý là anh khát, muốn uống nước của cô!
Lục Cửu Gia kiêu ngạo như vậy đấy.
An Đào Đào bị tức đến bật cười, cũng đấu không lại anh nên chỉ có thể nhận thua: “Còn khát không? Anh có muốn uống thêm ngụm nữa. không?
Lục Sóc không trả lời, cúi người xuống nằm trên ghế mềm cùng cô.
Đây là ghế cho hai người nhưng Lục Sóc vừa nằm vào liền có chút chen chúc, còn có nhiệt độ nóng bỏng đập vào mặt. Thân thể nhỏ bé của An Đào Đào đi chuyển một chút, hơi không thích ứng được.
'Thẩm Hoạ Hoạ đi theo Lục Sóc sang đây, nhìn thấy nước Lục Sóc uống là nước mà An Đào Đào đã uống, còn nhìn thấy Lục Sóc nằm xuống bên cạnh An Đào Đào.
Thế này thì đâu phải là chơi golf, rõ ràng chính là đang rải thức ăn cho chó.
Thẩm Hoạ Hoạ cảm thấy giờ khắc này trái tìm mình bị làm nhục, sắc mặt trở nên xanh trắng, xấu hổ tức giận muốn chết.
Cô ta muốn quay đầu bỏ đi nhưng lời bà cụ Lục lại văng vẳng gần bên tai, bà ấy từng nói bà sẽ
không thừa nhận An Đào Đào, cũng từng nói sẽ giúp mình.
Hơn nữa, thân phận của cô ta cũng cao quý hơn An Đào Đào rất nhiều, đây chính là ưu thế của côtal
Sự oán hận trong lòng Thẩm Hoạ Hoạ nhanh chóng tan đi, cô ta cười khanh khách đi qua: “Chị dâu, sao chị cứ ở bên này nghỉ ngơi mãi thế, không đi chơi bóng với anh Lục Sóc sao?”
Cô ta cười cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi cô ta đang tức giận, thật đúng là đáng sợ.
An Đào Đào ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: "Vừa rồi tôi có đánh, nhưng thể lực của tôi không tốt, quá mệt mỏi.”
'Thẩm Hoạ Hoạ ngồi xuống, cười nói: “Chị dâu, thể lực của chị thế này thì không được, sau này phải vận động nhiều hơn.”
An Đào Đào gật
Thẩm Hoạ Hoạ hơi tới gần một chút, hai người bắt đầu tán gẫu: “Chị đâu, quan hệ giữa chị và anh Lục Sóc thật tốt, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Hâm mộ đến mức muốn cạy góc tường sao?
An Đào Đào nở nụ cười, câu được câu chăng tán gẫu với cô ta: “Đúng vậy, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.”
Mới lạ đấy!
'Thẩm Hoạ Hoạ nghe xong có chút không vui, nói như bình thường là được rồi, cô còn cười vui vẻ như vậy, vừa nhìn đã biết rất hạnh phúc, hạnh
phúc đến chói mắt.
'Thẩm Hoạ Hoa thu hồi tầm mắt, tức giận đến. mức không muốn nhìn nữa.
Không bao lâu sau, Thẩm Hoạ Hoạ liền đứng lên, nói: "Chị dâu, em đi thay quần áo để chơi bóng, chị có muốn chơi bóng với em không?”
An Đào Đào đang nằm thoải mái, hoàn toàn không muốn đi.
Hơn nữa chơi golf cũng không vui mấy, còn không vui bằng trèo cây đào tổ chim ở nông thôn.
"Cô đi đi, tôi không đi đâu, muốn nghỉ ngơi chút." An Đào Đào mở đôi môi nhỏ ra, nói một câu như vậy.
'Thẩm Hoạ Hoạ quay đầu đi thay quần áo, vốn tưởng rằng gặp phải Lục Sóc ở chỗ này thì có thể phát triển được một chút, không ngờ An Đào Đào cũng ở đây.
Không chỉ có vậy, mối quan hệ của bọn họ còn tốt hơn dự đoán.
Cô ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng đi chơi bóng, thả lỏng một chút.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Hoạ Hoạ liền đi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Cô ta thay một bộ quần áo thoải mái màu trắng, trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng.
An Đào Đào nhìn thoáng qua, phát hiện cô ta thật sự rất thích màu trắng, lần nào cũng mặc đồ trắng phau, trông có vẻ như rất thuần khiết.
Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục nằm ăn, sân golf lớn như vậy lại bị cô coi là nơi nghỉ ngơi - ăn uống cực kỳ sung sướиɠ.
Lục Sóc cũng không ngờ cô lại buông thả bản thân như vậy, không khỏi nghiêng đầu, thoáng, nhìn cô vài lần.
Tiếp xúc với ánh mắt có chút nguy hiểm của Lục Sóc, An Đào Đào vô thức chống người lên, vẻ lười nhác trên người lập tức không còn nữa, trông rất ngoan ngoãn.
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, nhíu mày, tâm. trạng lại có chút sung sướиɠ.
'Thật là, đồ lừa đảo.
An Đào Đào không biết Lục Sóc đang suy nghĩ cái gì, bộ dạng nhỏ nhắn ngoan ngon hỏi một câu: “Cửu Gia khát ạ? Anh muốn uống nước hay ăn trái cây gì không?”
Lục Sóc đưa tay đè lên đầu cô một cái, tóc cô rất mềm mại, cảm giác không tệ.
An Đào Đào hừ nhẹ trong lòng, trên mặt vẫn. ngoan ngoãn giống như một con búp bê.
Lúc này, bên ngoài sân golf lại có hai bóng người quen thuộc.
An Định Nhiên kéo mẹ An tới, cô ta đã hỏi thăm được Lục Sóc hiện đang chơi bóng ở bên trong.
Nếu như có thể gặp Lục Sóc rồi nói rõ sự tình với anh, cô ta có thể đoạt lại tất cả những gì mình muốn, như vậy con nhỏ nhà quê kia cũng sẽ rớt đài, không thể nhảy nhót nữa, thật tốt biết bao.
"Định Nhiên, chúng ta thật sự phải vào trong đồ sao?" Trong lòng mẹ An có chút hoảng hốt.
Lần trước ở phố cổ, An Định Nhiên cố ý tiếp cận nhưng Lục Sóc vẫn thờ ơ, còn lạnh mặt cảnh cáo như muốn gϊếŧ người vậy.
"Chắc chắn phải đi chứ." An Định Nhiên trầm mặt nói: “Con vất vả lắm mới nghe ngóng được Lục Cửu Gia đang ở đây, tại sao lại không đi? Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hy vọng con trở thành vợ của Lục Cửu Gia sao?”
"Tất nhiên là mẹ hy vọng chứ, nhưng mà... hình như Lục Cửu Gia cảm thấy hứng thú với An. Đào Đào hơn một chút.” Mẹ An thành thật nói.
An Định Nhiên nghe xong thì tức giận trừng, mắt nhìn bà ta một cái, nhíu mày nói: "Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, vì cô ta mang thân phận của con nên Lục Cửu Gia mới đối xử với cô ta tốt như vậy, đợi đến khi cô ta chẳng còn gì cả, Lục Cửu Gia còn có thể đối với cô ta tốt như vậy sao?”
Chắc chắn sẽ vứt bỏ cô giống như rác rưởi.
"Nhưng mà..." Mẹ An vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.
"Đừng nhưng nhị gì nữa cả, vinh nhục nhà chúng ta đều nằm ở trên người con, mẹ đừng có làm hỏng chuyện ngay lúc mấu chốt đấy." An Định Nhiên trừng mắt nhìn mẹ An một cái, trong mắt đều là sự cảnh cáo.
Mẹ An nuốt nước miếng, bộ dạng quyết tâm. bỏ ra bất cứ giá nào.
Hai người sửa sang lại quần áo, nhấc chân tiến vào trong sân bóng, lại bị nhân viên bên trong ngăn lại, nói là phải xuất trình thẻ VIP gì đó, không có thẻ thì không cho vào.
An Định Nhiên sắp tức đến phát điên, cô ta mở ví ra, nói: "Thẻ VIP đúng không, bao nhiêu tiền một thẻ, bổn tiểu thư làm ngay bây giờ!"
Nhân viên công tác dùng ánh mắt như nhìn đồ ngu mà nhìn cô ta, nói: "Thưa cô, bên chúng tôi chỉ làm thẻ VIP mỗi thứ hai, thứ ba và thứ năm. hàng tuần, ba ngày này mỗi ngày chỉ làm ba thẻ, hôm nay đã làm xong ba thẻ, cho nên, xin lỗi cô.”
Cái gì?
Chỉ làm ba thẻ?
Cái sân này có bệnh à?
Đưa tiền đến tận cửa mà không cần luôn?
Hình như nhìn ra cô ta đang suy nghĩ cái gì, nhân viên công tác cười nói: '“Thưa cô, người đến chỗ chúng tôi đều là nhân vật có máu mặt ở thành phố A, ai nấy đều ra tay hào phóng, chỗ chúng tôi hoàn toàn không thiếu tiền.”
An Định Nhiên tức giận đến mức mặt xanh mét.
"Hơn nữa, thưa cô, cô biết không?" Nhân viên công tác mỉm cười, trong giọng nói lại mang theo sự khinh bỉ: “Muốn làm một tấm thẻ VIP ngoài cần có tiền, còn phải là người có mối quan hệ sâu rộng.”
An Định Nhiên trừng mắt, đang cười nhạo cô ta không có tiển không có mối quan hệ đúng không?
Cô ta chính là cô cả nhà họ An, đâu thiếu tiền và mối quan hệ, cái đám cẩu khinh thường người khác này!
An Định Nhiên vừa định nói cái gì đó liền phát hiện trên bảng đen ở bên cạnh viết muốn làm thẻ VIP cần vài trăm tiệu!
'Thế này thì rõ là đang cướp tiển.
Lúc này, đột nhiên một đôi tay trắng nõn duỗi ra đưa ra một tấm thẻ VIP, sau đó, giọng nói của một người đàn ông đầy sức hút vang lên: “Phiền phức như vậy làm gì, tôi đưa quý cô xinh đẹp và quý bà này đi vào trong là được rồi.”
An Định Nhiên quay đầu lại, phát hiện đứng bên cạnh cô ta là một thanh niên tóc đỏ.
Chàng thanh niên có một đôi mắt phượng hẹp đài, bên trong tràn đầy sự quyến rũ, ánh mắt chuyển động mang theo sự mê hoặc khó nói.