Chương 37: Cũng dám cãi lại hắn!
Translator: Tiểu Kim Long
"Ngươi biết cái gì! Chúng ta cần phải điều tra rõ, hắn rốt cuộc là thật tàn phế hay là giả." Trong ánh mắt Ôn Ngọc Lan hiện lên oán hận, khuôn mặt được bảo dưỡng thích đáng trở nên dữ tợn, nhìn qua phá lệ dọa người.
Người hầu suy nghĩ một chút: "Hẳn là thật sự tàn phế đi, thời gian đều đã lâu như vậy, chúng ta cũng không phát hiện điều gì dị thường."
"Không thể qua loa, ngươi tiếp tục đi tra, tóm lại, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản con đường của con trai ta, người thừa kế của Trạm gia, chỉ có thể có một!"
Lúc Ngụy Vũ Manh tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã gần tối đen, cô vừa mở mắt, liền thấy Trạm Mạc Hàn đang cùng Phương Huân nói gì đó.
"Bên Ôn Ngọc Lan cậu gần nhất phái người nhìn chằm chằm, còn có, sự tình hôm nay tạm thời không cần nói cho ông nội, nếu đứa nhỏ này không cần thiết lưu lại, cũng liền không đi quấy rầy hắn lão nhân gia."
"Nhưng Trạm tổng ngài phía trước không phải nói.."
"Coi như lần này không có tạo thành sinh non, nhưng trong chén thuốc kia cũng có thành phần gây tổn thương thai nhi, đứa nhỏ này nếu là sinh hạ tới, vạn nhất có tàn tật gì đó, còn không bằng đừng lưu lại."
"Con của tôi, con của tôi thế nào?"
Ngụy Vũ Manh đột nhiên kinh hoảng thất thố hô lên.
Trạm Mạc Hàn quay đầu lại thấy cô người đều đã ngồi dậy, hẳn là không có gì trở ngại.
"Đứa bé khẳng định đã chịu ảnh hưởng, đứa nhỏ này, cô cần thiết phải xóa sạch."
"Trạm Mạc Hàn, anh đã đồng ý với tôi rồi, có thể để nó ở trong bụng tôi ngốc thêm chút thời gian, hiện tại lại vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý."
Lúc này cả đầu óc Ngụy Vũ Manh đều là về đứa bé, lại liên tưởng tới hành động trước đó của Ôn Ngọc Lan, đột nhiên liền sinh ra một cái ý tưởng.
"Có phải hay không anh cùng mẹ anh hợp tác với nhau tới làm hại tôi, các người đều muốn mạng đứa bé trong bụng tôi!"
Trạm Mạc Hàn mày nhíu chặt, trong ánh mắt ẩn chứa tia sáng cực kỳ phức tạp.
"Ngụy Vũ Manh, cô điên rồi sao."
Loại này ý tưởng đều sinh ra tới.
Ngụy Vũ Manh hiện tại còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi bị Ôn Ngọc Lan mạnh mẽ rót thuốc, trong đầu càng là miên man suy nghĩ.
"Tôi không điên! Mẹ anh nói, tôi nếu là đi bệnh viện sinh non, đến lúc đó truyền tới truyền thông lỗ tai, sẽ đối với anh tạo thành ảnh hưởng rất lớn."
Huống hồ, hắn không phải vẫn luôn không muốn lưu lại đứa bé trong bụng cô sao? Vừa lúc hành vi của Ôn Ngọc Lan cũng là hợp với hắn tâm ý, hắn chỉ có vô cùng cảm kích, sao lại có thể vì chính mình cùng Ôn Ngọc Lan đối nghịch.
Phương Huân ở bên cạnh muốn mở miệng vì Trạm Mạc Hàn giải thích.
"Phu nhân, kỳ thật Trạm tổng vừa rồi.."
"Phương Huân, cậu đi ra ngoài!" Nam nhân lạnh lùng đánh gãy lời nói của Phương Huân.
"Trạm tổng, ngài vì cái gì.."
"Lời tôi nói, cậu hiện tại cũng không nghe phải không?"
Trạm Mạc Hàn gầm nhẹ ra tiếng, khuôn mặt vốn dĩ liền lạnh lùng giờ phút này thêm căng chặt, chỉ nhìn qua đều khiến lòng người nảy sinh sợ hãi.
Phương Huân hơi rũ đầu, chỉ có thể lặng yên lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ dư lại Trạm Mạc Hàn cùng Ngụy Vũ Manh hai người, sắc mặt cô trắng bệch, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi tinh mịn, môi cũng là một chút huyết sắc đều không có.
Cô suy yếu mở miệng: "Anh không đáng phải dùng thủ đoạn ti tiện kiểu này, chọn dùng thuốc sảy thai, một khi xuất hiện vấn đề, sẽ một thi hai mệnh, tôi cũng không tính toán ở lại Trạm gia các người cả đời, nếu là đi bệnh viện sinh non, về sau tôi tái giá cho người khác, ít nhất còn có khả năng sinh dục, các ngươi làm như vậy, là đem tôi bức đến đường cùng."
Trạm Mạc Hàn vốn là nhìn đến bộ dáng này của cô, còn muốn cùng cô hảo hảo giải thích một phen, kết quả, cô thế nhưng còn dám sinh ra suy nghĩ muốn rời khỏi Trạm gia.
* ngực đột nhiên ngưng tụ một cổ tức giận, hai mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia tàn nhẫn, duỗi tay bóp chặt cằm cô.
"Ngụy Vũ Manh, cô coi Trạm gia là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!"
Mới ở cùng hắn bao lâu, liền suy nghĩ đến việc gả cho người khác, còn phải cho người khác sinh con, hắn Trạm Mạc Hàn chỉ cần chạm qua, liền tính không cần, cũng không tới phiên người khác muốn.
Ngụy Vũ Manh đau đến mức nhíu mày, chỉ cảm thấy xương cốt đều sắp vỡ thành từng mảnh, cô dùng sức muốn bẻ tay hắn ra.
"Anh.. Anh buông tôi ra!"
Nhưng Trạm Mạc Hàn đang nổi nóng, căn bản không nghe vào tai lời cô nói, dung nhan vốn tuấn lãng cũng hiện ra vài phần lãnh khốc cùng u ám.
"Ngụy Vũ Manh, nếu gả cho Trạm Mạc Hàn tôi, phải hảo hảo tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của cô, đừng suốt ngày nghĩ một chút chuyện không nên nghĩ, nếu tôi không muốn thả cô, cô cho rằng cô có thể thoát được lòng bàn tay của tôi sao?"
Dù cô có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ đem cô bắt trở về.
Ngụy Vũ Manh hoảng sợ trừng lớn đôi mắt: "Anh cái này kẻ điên! Anh thật là điên rồi, hai người chúng ta không có khả năng ở bên nhau, tôi không thích anh!"
"Cô không thích tôi, là thích vị học trưởng kia của cô sao?"
Trạm Mạc Hàn nghĩ đến đứa con trong bụng cô rất có khả năng là của nam nhân kia, liền giận sôi máu, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạnh tựa như được điêu khắc ra, nắm chặt cằm cô nghiêng đầu liền hôn xuống.
Ngụy Vũ Manh cảm thấy người đàn ông trước mặt này chỉ sợ là thật sự điên rồi! Hắn vậy mà lại hôn cô!
Cô liều mạng đẩy hắn ra, nhưng nam nhân mặc dù nửa người dưới tê liệt, muốn kiềm chế trụ một nữ nhân vẫn là dễ như trở bàn tay, cô bị hắn áp không thể động đậy.
Thẳng đến khi cảm nhận được cô không còn lại giãy giụa, Trạm Mạc Hàn mới buông cô ra, nhìn cô bị chính mình hôn đến đôi môi sưng đỏ, cả người đột nhiên nóng lên, hắn dời mắt, thanh âm phá lệ khàn khàn.
"Nếu đã gả cho tôi, trong lòng cô, trong mắt cô, cũng chỉ có thể có tôi một người, nếu là làm tôi biết cô còn dan díu với nam nhân khác, Ngụy Vũ Manh, hậu quả cô chịu không được đâu!"
Nói xong, hắn bực bội lắc lắc tay áo, đẩy xe lăn ra phòng.
Phương Huân vẫn luôn chờ ở cửa, vừa thấy Trạm Mạc Hàn ra tới, vội vàng tiến lên đẩy hắn.
"Trạm tổng.."
"Về thư phòng."
"Dạ vâng."
Hai người vào thư phòng đóng cửa lại, Phương Huân gấp không chờ nổi hỏi.
"Trạm tổng, vừa rồi vì cái gì không giải thích với phu nhân, rõ ràng là ngài còn giúp cô ấy."
"Giải thích lại có thể thế nào, cô ấy sẽ tin sao?"
Người nếu là tin hắn, cho dù không giải thích, cũng nhất định sẽ tin tưởng, nếu là nguyên bản liền không tin, nói lại nhiều đều là vô dụng.
Phương Huân rũ đầu xuống, thở dài: "Nếu không phải lão gia tử nhất định muốn ngài cưới cô ấy, Trạm tổng ngài cũng không cần chịu oan uổng lớn như vậy, chuyện Lý Hoán lần đó cũng là thế này."
Cố tình, Trạm tổng của bọn họ lại là kiểu người không thích giải thích, cứ vậy hiểu lầm giữa hai người lại càng lớn hơn nữa.
Trạm Mạc Hàn xua xua tay: "Mấy chuyện này đều không sao cả, tôi không thèm để ý, cậu đi tra xem gần đây Ôn Ngọc Lan lại đang làm cái gì."
Phương Huân khó hiểu: "Vừa rồi phu nhân không phải nói sao? Là sợ thiếu phu nhân đi bệnh viện bị truyền thông chụp đến, đối với danh dự của ngài sẽ ảnh hưởng."
Hắn trào phúng ra tiếng: "Thật cũng chỉ có các ngươi sẽ tin tưởng mấy lý do vớ vẩn của bà ta, lần nào bà ta chẳng không phải vì mục đích của chính mình mà đem sự việc nói đường hoàng."
Ôn Ngọc Lan ước gì sớm một chút hủy diệt danh dự của hắn, sau đó ông nội trách tội hắn rồi, con trai của bà ta Dịch Thần liền có cơ hội.
Phương Huân đồng ý: "Vậy tôi đây đi tra một chút, chỉ là, phu nhân nếu không phải vì ngài suy xét, bà ấy làm ra hành động như vậy lại là đang diễn cái gì cho ngài xem."
"Cho nên mới bảo cậu đi tra một chút, nhìn xem phía sau có phải hay không có chỗ nào khả nghi."
"Ân, vậy thiếu phu nhân bên này, đứa trẻ có cần xử lý một chút hay không?"
"Ngày mai tôi xem lại tình huống đi, trước đi bệnh viện kiểm tra rồi lại nói."
Hơn nữa, hắn vẫn luôn có cảm giác Ôn Ngọc Lan làm ra chuyện tự mình cho Ngụy Vũ Manh uống thuốc có điểm không thích hợp, dựa theo tính cách của Ôn Ngọc Lan, cũng không đến mức sẽ lặng lẽ động thủ trong nhà.
Coi như là đi bệnh viện, cũng còn hợp lý.
"Tôi đây lại đi tra một chút." Phương Huân vừa nghe Trạm Mạc Hàn nói như vậy, cũng tức khắc cảm thấy điểm đáng ngờ thật lớn.
Buổi tối, lúc Trạm Mạc Hàn vào phòng, thấy Ngụy Vũ Manh cư nhiên ở dưới đất ngủ, sắc mặt âm trầm.
Nữ nhân này, cô ta còn cùng chính mình giận dỗi.
"Cô đây là làm gì!"
Ngụy Vũ Manh vừa xoay người, liền bị giọng nói bất thình lình phát ra làm cho hoảng sợ.
"Tôi ngủ dưới đất nha."
"Cô vì cái gì muốn ngủ dưới đất?"
"Tôi sợ buổi tối sẽ ảnh hưởng đến Trạm thiếu, vẫn là tách ra ngủ thì tốt hơn."
Trong giọng nói của cô đích xác không có gì bất đồng, nhưng Trạm Mạc Hàn sao có thể nghe không hiểu, người phụ nữ này chính là đang cùng chính mình giận dỗi.
Hắn từ khi nào liền bị một nữ nhân ghét bỏ rồi.
"Không có tôi cho phép, ai cho cô ngủ trên mặt đất, cho cô thời gian một phút, đem chăn đệm mang lên giường!"
Chính mình đều còn không có ghét bỏ cô trong bụng hoài đứa con hoang của người khác, cô khen ngược, vừa vào cửa liền cùng chính mình âm dương quái khí, thật tưởng là hắn dễ khi dễ sao.
Ngụy Vũ Manh không tình nguyện: "Tôi không cần."
"Ngụy Vũ Manh, cô tìm chết có phải hay không!"
Hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, cũng dám cùng hắn tranh cãi, xem ra thật là thiếu thu thập.
"Tôi là vì lo lắng cho thân thể của anh, anh như thế nào ngược lại mắng tôi, lại nói, anh không phải luôn luôn không thích tôi sao? Cùng với người như tôi nằm ở trên một cái giường, anh sẽ không cảm thấy không thoải mái sao?"