Chương 33 – Người phụ nữ của tôi, chỉ tôi có thể khi dễ!
Translator: Tiểu Kim Long
Ngụy Vũ Manh run run rẩy rẩy đi qua, Trạm Mạc Hàn cởϊ áσ khoác của chính mình khoác lên trên người cô.
"Trước ra xe ngồi."
"Chính là.."
"Chỗ này tôi sẽ xử lý." Đến nỗi xử lý như thế nào, tự nhiên là không thể làm cô biết.
Phương Huân đi lên trước: "Phu nhân, nghe Trạm tổng trước lên xe đi, ngài như vậy cũng không có phương tiện vẫn luôn ở bên ngoài."
Nếu là để người có tâm nhìn thấy, sợ là lại muốn nhấc lên một hồi phong ba.
Ngụy Vũ Manh vừa nhấc đầu liền nhìn đến trên lầu Cao tổng, một cảm giác sỉ nhục nảy lên trong lòng, cô cắn cánh môi.
"Được, tôi ở bên ngoài chờ các anh."
Cô ra khỏi cửa lớn Ngụy gia.
Trong phòng khách, cũng chỉ dư lại vài người bọn họ, Cao tổng thấy Trạm Mạc Hàn, cong eo liền muốn từ bên cạnh trốn.
Hắn đột nhiên khẽ quát một tiếng: "Phương Huân!"
Phương Huân lập tức tiến lên đem Cao tổng cấp ngăn cản lại, chân Cao tổng đều phát run, ánh mắt kiêng kị nhìn Trạm Mạc Hàn, mỉm cười lúng túng.
"Trạm.. Trạm tổng, ngài ngăn đón tôi làm cái gì?"
Đôi con ngươi âm u của Trạm Mạc Hàn nhẹ nhàng đảo qua đi, thanh âm không giận tự uy.
"Ông nói tôi cản ông lại làm cái gì, Cao Đại Tráng, ông ngay cả phụ nữ của Trạm Mạc Hàn tôi đều dám động, tôi xem cái công ty kia của ông, sợ là không muốn mở nữa."
Cao tổng bị hoảng sợ: "Cô ta.. Cô ta như thế nào sẽ là nữ nhân của ngài đâu, Trạm tổng chẳng lẽ là lầm."
"Lầm hay không tôi không biết sao? Dám đυ.ng đến người phụ nữ của tôi, phải trả giá đại giới!"
Đáy mắt nam nhân chợt lóe qua tàn nhẫn, dọa người ở đây tâm sinh một cổ dự cảm bất hảo, quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy hắn đối Phương Huân nói.
"Cao thị phá sản hoặc là Cao tổng dùng cái tay nào chạm vào cô ấy, liền tự chặt gãy cánh tay đó đi, chuyện này, liền coi như bỏ qua."
"Ngài nói cái gì, Trạm.. Trạm tổng, ngài là đang cùng tôi nói giỡn đi, tôi.. Tôi thật không biết đó là vợ của ngài, Ngụy lão hắn, hắn chưa nói Ngụy Vũ Manh gả chồng nha."
Ngụy Cẩm ở bên cạnh đã sớm bị lời của Trạm Mạc Hàn dọa ngã ngồi ở trên ghế, một câu đều nói không nên lời, rõ ràng là việc tàn nhẫn như vậy, chính là từ trong miệng người nam nhân này nói ra, lại như là đang nói một việc râu ria.
Đã sớm nghe đồn Trạm Mạc Hàn tính cách quái dị, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, hôm nay nhưng xem như lĩnh giáo tới rồi.
Ngụy An Quốc cũng không dự đoán được thủ đoạn của Trạm Mạc Hàn sẽ tàn nhẫn như vậy, phá sản cùng tự chặt đứt cánh tay, loại nào đều không nhẹ.
Cao tổng biết Trạm Mạc Hàn là có thể làm ra chuyện này, lập tức không cần nghĩ ngợi liền cho hắn quỳ xuống.
"Trạm tổng, tôi sai rồi, cầu ngài tha thứ cho tôi lần này đây, nếu tôi biết cô ấy là người của ngài, tôi coi như có một trăm lá gan, cũng không dám chạm vào cô ấy nha."
"Muốn trách.. Liền trách cha vợ của ngài, ông ta không đem sự tình cùng tôi nói rõ ràng."
Cao tổng dứt khoát đem tất cả trách nhiệm đều đẩy đến trên người hắn.
Ngụy An Quốc chỉ vào Cao tổng: "Ông.. Ông như thế nào có thể nói như vậy!"
Trạm Mạc Hàn đã xem đủ rồi bọn họ diễn kịch, lạnh lùng nâng mí mắt: "Vẫn là mau chóng chọn đi, nếu là không chọn, liền để tôi giúp ông chọn."
Ân Phương vội vàng đi lên khuyên nhủ: "Mạc Hàn, như vậy.. Làm vậy không tốt lắm đâu, vốn dĩ cũng là cái việc nhỏ, lại nói, Vũ Manh cũng không có chịu tổn thương mang tính thực chất gì, không cần thiết đại động can qua như vậy đi."
Bà ta vừa nói vừa dùng khuỷu tay đâm đâm Ngụy Cẩm đã mau bị dọa ngốc.
Ngụy Cẩm cảm nhận được ánh mắt của Ân Phương, nghĩ Trạm Mạc Hàn chỉ vì một người như Ngụy Vũ Manh, cư nhiên còn muốn để công ty người khác phá sản, này thật sự khoa trương.
Trong lòng càng ngày càng không thoải mái, vốn dĩ để Ngụy Vũ Manh gả đến Trạm gia, chính là muốn cho chị ta thế chính mình đi chịu tội, ai biết, không những không có tin tức không tốt gì truyền ra tới.
Trạm Mạc Hàn thế nhưng còn tự mình lại đây đón người.
Cô ta ngưỡng đầu, thật sự khó hiểu.
"Ngụy Vũ Manh đáng giá để anh nổi giận sao? Hơn nữa.. Nếu không phải do cô ta, anh hiện tại cũng sẽ không ngồi ở trên xe lăn, anh hẳn là hận cô ta mới đúng!"
Trạm Mạc Hàn lạnh mắt liếc sang, nhìn chằm chằm cô ta.
"Liền tính tôi hận cô ta, cũng chỉ có tôi có thể đối cô ta không tốt, người ngoài, không tư cách động vào!"
Hiện tại cô ta đã sớm không đơn giản là con gái của Ngụy gia, mà còn là vợ Trạm Mạc Hàn hắn.
Phương Huân đứng bên cạnh nhịn không được cười trộm, Trạm tổng nhà bọn họ, cái gì cũng tốt, trong đó một điểm, chính là bênh vực người mình, người của hắn, đồ vật của hắn, chỉ có thể hắn tới khi dễ, người ngoài cho dù là muốn động một đầu ngón tay, đều cần trước tiên hỏi hắn mới được.
Ngụy An Quốc cùng Ân Phương trong lòng nghĩ thầm, xem như xong rồi, như thế nào đều không dự đoán được Trạm Mạc Hàn là kiểu người bênh vực người mình.
Kia kế hoạch của bọn họ một khi bại lộ, Trạm Mạc Hàn còn không chỉnh chết bọn họ sao.
Trước mắt, cũng chỉ có thể đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên người Cao Đại Tráng.
Ân Phương chỉ vào Cao Đại Tráng: "Mạc hàn, chúng ta cũng là bị người này lừa gạt, hắn nói chỉ là hâm mộ Vũ Manh, muốn trông thấy, nhân tiện làm Vũ Manh hỗ trợ nói chuyện hợp tác giữa hai nhà, ai biết hắn sẽ đối Vũ Manh mưu đồ gây rối."
Ngụy An Quốc phản ứng lại đây, cũng lập tức gật đầu.
"Đúng vậy, Mạc Hàn, chúng ta mới là người một nhà, con ngàn vạn đừng tin vào người khác."
Trạm Mạc Hàn cười lạnh, trong lòng mạc danh khó chịu làm hắn mân khẩn môi.
"Xem ra các người là coi tôi trở thành kẻ ngốc phải không, vừa rồi quý phu nhân mới nói Vũ Manh không có trở về, nhưng cô ta thật là từ trong phòng đi ra, này không phải là trợn mắt nói láo sao?"
Ân Phương cùng Ngụy An Quốc nháy mắt không lời nào để nói.
Trạm Mạc Hàn phân phó đứng phía sau Phương Huân: "Lệnh xuống phía dưới, về sau mặc kệ Trạm thị tập đoàn có bất luận dự án gì, đều không cho phép Ngụy gia tham dự."
"Đã rõ."
Ngụy An Quốc kinh hãi, cũng bất chấp mặt mũi trưởng bối của bản thân.
"Mạc Hàn, đừng như vậy, chúng ta tốt xấu cũng là người một nhà, con không thể làm quá tuyệt."
"Đúng đó, Mạc Hàn, tốt xấu Vũ Manh cũng là con dâu của Trạm gia, chúng ta đem con gái gả cho nhà các người, con tổng muốn bận tâm một chút tình nghĩa người nhà."
Sắc mặt Trạm Mạc Hàn lạnh xuống, trong miệng lời lẽ trào phúng không chút nào ngăn cản nói ra.
"Ngụy gia các người, có từng coi cô ta như con gái của mình mà đối xử?"
Ngụy An Quốc vội vàng giải thích: "Nhìn lời con nói này, con bé như thế nào không phải con gái chúng ta, Ngụy cẩm có gì, cũng không thiếu quá nó."
"Không thiếu quá? Vậy cô ta cùng mẹ cô ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu không phải các người cần đến cô ta, sợ là đã sớm coi đứa con gái này đã chết ở bên ngoài đi."
Người một nhà này tồn cái gì tâm tư, còn cần nói sao?
Hắn cũng lười đến lại cùng người nhà này vô nghĩa: "Phương Huân, nếu Cao tổng không muốn làm ra lựa chọn, vậy tôi tới tuyển, lập tức thu mua bọn họ công ty, tuyên bố phá sản."
"Đã hiểu."
Phương Huân đẩy Trạm Mạc Hàn xoay người muốn đi, Ngụy An Quốc chưa từ bỏ ý định tiến lên.
"Mạc Hàn.."
"Ngụy chủ tịch, lời Trạm tổng của chúng tôi đã nói ra, trước nay cũng chưa từng thu trở về."
Ngụy An Quốc cùng Ân Phương cứ như vậy trơ mắt nhìn Trạm Mạc Hàn rời đi, toàn gia sắc mặt một cái so một cái khó coi.
Nhất thảm vẫn là Cao tổng, hắn giận xanh cả mặt, đi đến trước mặt Ngụy An Quốc, chỉ vào hắn nổi giận mắng.
"Đều tại các ngươi, tôi nếu là sớm biết rằng Ngụy Vũ Manh là con dâu Trạm gia, nói cái gì tôi cũng không dám đi động, đều là các ngươi làm hại!"
Ngụy An Quốc lúc này còn một bụng hỏa.
"Này có thể trách chúng tôi sao? Cơ hội cũng cho ông, là chính ông không biết quý trọng, ông nếu là chính mình năng động làm nhanh lên, sẽ chờ đến Trạm Mạc Hàn tới sao?"
Cao Đại Tráng giận đến mức một thân thịt đều run lên.
"Tôi thấy ông là muốn tiền muốn đến điên rồi đi, nếu là ván đã đóng thuyền, đến lúc đó Trạm Mạc Hàn còn không đem tôi băm vụn."
Còn dám nghĩ đem người làm, liền hôm nay này trận trượng, thật muốn đem Ngụy Vũ Manh thế nào, Trạm Mạc Hàn khẳng định sẽ làm hắn trả giá đại giới.
Ngụy Cẩm lôi kéo vạt áo Ân Phương, đầy mặt oán niệm.
"Mẹ, ngài nhưng thật ra ngẫm lại biện pháp, hiện tại này Trạm Mạc Hàn đều có thể vì chị ta xuất đầu, về sau còn không chừng sẽ như thế nào đối phó chúng ta."
Ân Phương vừa muốn chỉ trích Ngụy Cẩm đừng ở trước mặt Ngụy An Quốc nói Ngụy vũ manh như vậy, Ngụy An Quốc cũng đã mở miệng.
"Con như thế nào nói chuyện đâu, con bé tốt xấu cũng là chị gái con, con không muốn gả cho Trạm Mạc Hàn, con bé không phải cũng thế thân con gả qua đi sao?"
Ngụy Cẩm lại càng bực: "Con mới không hiếm lạ có người chị như vậy!"
Dứt lời, cô liền xoay người hướng trên lầu chạy lên.
Ngụy An Quốc hừ lạnh: "Đứa nhỏ này bị bà chiều hư, càng ngày càng kỳ cục."
"Còn trách tôi làm cái gì, chạy nhanh ngẫm lại làm sao bây giờ, thời gian không đợi người nha."
Nếu là công ty phá sản, phòng ở cũng sẽ bị thu hồi đi, bà ta nhưng không nghĩ trở về trải qua ngày tháng khổ sở trước kia.
"Trước mắt, cũng chỉ có thể lại cầu xin Vũ Manh, nhìn xem con bé có thể hay không làm Trạm Mạc Hàn giúp giúp chúng ta."
Đây là biện pháp duy nhất.
Ân Phương cảm thấy thực mơ hồ: "Chúng ta lần này xem như hoàn toàn đắc tội Vũ Manh, nếu muốn lại làm nó giúp chúng ta, sợ là không dễ dàng nha."
Ngụy An Quốc lộ ra khôn khéo ý cười.
"Như thế nào không dễ dàng, mẹ nó không phải còn ở trong tay chúng ta sao?"