Chương 3 - Có thể đem người đưa vào
Nếu không gả, Ngụy An Quốc nhất định lập tức xoay người chạy lấy người, 50 vạn này, cô liền một phần ba nắm chắc đều không có, nếu gả, ít nhất còn có thể cứu mẹ cô.
"Được.. tôi gả"
Ân Phương cùng Ngụy Cẩm liếc nhìn nhau, liền kém vỗ tay chúc mừng.
"Vậy là tốt rồi, vậy trang điểm một chút rồi đưa qua đi thôi."
"Vậy còn tiền?" Hiện tại không đợi được người, chờ cô đi Trạm gia, không biết khi nào lại có thể đến bệnh viện gặp mẹ.
Ngụy An Quốc từ trong tây trang lấy ra một tấm thẻ đưa cho Ngụy Vũ Manh.
"Trong thẻ có 50 vạn, không có mật mã, giao tiền xong lập tức theo chúng ta đi."
Ngụy Vũ Manh nhận lấy thẻ, không có bất luận do dự nào liền đồng ý, chờ giao xong phí, lại dặn dò bác sĩ hai câu, liền đi theo Ngụy An Quốc bọn họ rời khỏi bệnh viện.
Trên đường bọn họ đi một chuyến qua trung tâm thương mại, ông ta mua cho cô hai bộ váy, đều là giá cả xa xỉ, chỉ cần vuốt bề mặt chất liệu liền biết đắt.
Cô nhìn thời khắc Ngụy An Quốc trả tiền, tâm tình không cấm có chút phức tạp, trừ lúc còn nhỏ Ngụy An Quốc thích mua quần áo cho cô, ông ta nói nữ nhi gia là muốn trang điểm xinh đẹp.
Nhưng từ khi Ân Phương đi vào gia đình này, ông ta rốt cuộc không còn đưa cho cô thứ gì nữa.
Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua nhận được quần áo, thế nhưng là dưới tình huống như thế, thật đúng là châm chọc.
Tới cửa nhà họ Trạm, Ngụy Vũ Manh trực tiếp bị quản gia đưa vào trong.
"Lão gia nhà tôi nói, hôm nay không tiện tiếp đãi các vị."
Ngụy An Quốc cười làm lành: "Không sao, ngày khác tôi lại tự mình đến thăm hỏi, tôi đã đưa con gái đến, hy vọng thiếu gia của Trạm gia có thể hài lòng."
"Đi thong thả, không tiễn."
Ngụy Vũ Manh bị quản gia đưa vào phòng khách, trang hoàng đơn giản điệu thấp lại không mất xa hoa, quả nhiên không hổ là nhà giàu số một Bồng thành.
Một ông lão đi xuống, chống quải trượng, bộ dáng ước chừng khoảng 80 tuổi, tinh thần lại tốt mười phần, cho dù là một đôi mắt già nua cũng khó nén được tinh quang rạng rỡ trong đó.
Quản gia giới thiệu: "Lão gia, vị này chính là cô con gái Ngụy gia đưa tới Ngụy Vũ Manh."
"Ta đã biết, ông đi cùng thiếu gia nói một tiếng, bảo nó chuẩn bị một chút."
"Vâng."
Trạm lão gia đi đến trước mặt Ngụy Vũ Manh, thô sơ giản lược đánh giá nàng một chút.
"Ngụy tiểu thư, cô có biết tại sao muốn tuyển cô không?"
Ngụy Vũ Manh mê man lắc đầu: "Tôi không biết."
Chẳng lẽ không phải bởi vì Ngụy Cẩm không muốn gả cho một người bị liệt, mới đem cô gả đi sao?
"Còn nhớ rõ trước đó cô lái xe đâm phải người sao?"
Đồng tử Ngụy Vũ Manh chợt co rụt lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ dự cảm không tốt, xe là cô lái, nhưng người lại không phải cô đâm.
"Đúng vậy, đó là cháu trai của ta, cô có biết tại sao nhà họ Trạm chúng ta không truy cứu trách nhiệm của cô không?"
Ngụy Vũ Manh lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đã gần như trắng bệch.
"Có một vị sư phụ đoán mệnh rất linh nói rằng, con gái Ngụy gia cần thiết gả lại đây, cháu trai bị liệt của ta mới có thể tốt hơn, tuy rằng có chút nói chuyện giật gân, nhưng là hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp khác."
Cô chính là không tin vị sư phụ đoán mệnh nói những cái đó, cô càng nguyện ý tin tưởng Trạm gia muốn cô gả vào, chính là làm cô thống khổ nửa đời còn lại.
Nhưng nếu đều đã gả tiến vào, cô cũng không có biện pháp đổi ý, vì mẹ có thể sống sót, cô nguyện ý trả giá tất cả.
Nhưng có một điều, cô cần thiết phải giải thích rõ ràng.
"Ngày đó xe đúng là tôi lái, nhưng tôi cũng là giúp người khác, trên đường tôi cũng đã xuống xe, người không phải tôi đâm, xin ngài tin tưởng tôi nha."
"Ta tra được chính là, người ngồi ghế điều khiển, diện mạo, quần áo đều cùng cô giống nhau như đúc, cô vô pháp chống chế."
"Ngày đó tôi.."
"Lão gia, đã báo cho thiếu gia, cậu ấy nói có thể đem người đưa vào đi."
Trạm lão gia khẽ gật đầu, lại dặn dò Ngụy Vũ Manh: "Bởi vì chân A Hàn không tiện, chúng ta liền không làm hôn lễ, về sau ẩm thực cuộc sống hàng ngày của nó sẽ do cô phụ trách, cũng chính là bên người chiếu cố, buổi tối cô cùng nó ngủ một giường."
Ngụy Vũ Manh khϊếp sợ, kia chẳng phải là muốn cho cô mỗi ngày cùng một người đàn ông xa lạ ngủ ở trên một cái giường, bất quá cũng may hắn không thể giao hợp, chính mình cũng coi như an toàn.