Chương 1: Chúng ta ly hôn đi

Trong biệt thự xa hoa, tráng lệ bóng đêm tràn ngập trong biệt thự rộng lớn đó, chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của Mục Tịch Nhi đang cố gắng lấy hết dũng khí và can đảm bấm một số điện thoại quen thuộc.

Chuông điện thoại đầu dây bên kia liên tục vang lên, nhưng một hồi lâu vẫn không thấy bên kia bắt máy.

Suy nghĩ một lúc lâu, Mục Tịch Nhi quyết định lấy thêm can đảm bấm điện số điện thoại quen thuộc đó một lần nữa.

Sau một lúc lâu, đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nói quen thuộc vang lên, chất giọng nam trầm lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

“Hôm nay, anh có về nhà không?” Mục Tịch Nhi nhẹ nhàng hỏi.

“Mục Tịch Nhi, bây giờ tôi đi đâu, làm cái gì tôi cũng phải báo cáo từ chút một với cô phải không?” Giọng nói lạnh nhạt và khàn đặc qua điện thoại vang lên bên tai của Mục Tịch Nhi, cũng đủ khiến cơ thể cô bất giác run rẩy.

“Tư Vũ, anh biết là em không hề có ý đó mà. Anh vẫn không hiểu em sao?” Giọng nói nghẹn ngào, tim nói lên một hồi đau quặn thắt nhưng Mục Tịch Nhi vẫn cố gắng để giọng như bình thường: “Anh nhớ về ăn cơm nhé. Em có chuyện muốn nói với anh hôm nay.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ, dù cô đã biết trước rồi, tập quen với điều đang diễn ra nhưng vô thức tay cô bấu chặt đùi của mình, dòng máu chảy dài từ đùi xuống nhưng cô không hề hay biết.

Giọng nói đó, cô nhận ra chứ đó là chị gái thân yêu của cô Mục Tử Du.

“Mục Tịch Nhi! Tôi nói cho cô nghe, cô lắng tai mà nghe cho rõ lời tôi nói đây. Tôi muốn ly hôn với cô. Cô nghe rõ chưa? Là ly hôn, ly hôn đó.”

“Không…không. Em sẽ không ly hôn với anh đâu. Mãi mãi cũng không ly hôn với anh.” Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm sống chung, Mục Tịch Nhi dám lớn tiếng với Bạch Tư Vũ. “Anh vì chị ta mà đòi ly hôn với em sao? Chị ta đã bỏ anh mà đi. Giờ chị ta quay về là anh muốn ly hôn với em sao? Em mới là vợ của anh, người sống chung với anh bao nhiêu năm nay là em, không phải chị ta anh có hiểu không?

“Đến tận bây giờ mà anh vẫn chưa quên được chị ta sao?” Giọng nói nghẹn ngào, ngập ngừng của Mục Tịch Nhi vang lên bên đầu dây điện thoại.

“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi.” Bạch Tư Vũ lớn tiếng quát với cô.



“Cô là một con người bẩn thỉu và ghê tởm, cô chỉ thay thế em ấy kết hôn với tôi mà thôi. Cô lấy gì mà so sánh hay nhắc đến tên của em ấy. Giờ Dư Nhi đã quay lại, cô thu dọn đồ đạc ra khỏi biệt thự đi.”

Sau khi nghe, Bạch Tư Vũ nói Mục Tịch Nhi không ngăn nổi nước mắt, giọng nói ngập ngừng và nghẹn ngào nói: “Em thật sự không muốn ly hôn với anh. Xin anh… xin anh đừng ly hôn với em, em sai gì thì anh nói, em có thể sửa mà.”

“Cô dám phản đối sao, cô có quyền đó à. Thật sự, bây giờ tôi mới đấy. Tôi không muốn nhắc lại, tôi cho cô một đêm chuẩn bị, ngày mai bảy giờ tôi sẽ cho người đến đón cô đến sở công chứng.”

Đầu dây bên kia tắt máy. Từ trước đến bây giờ, Bạch Tư Vũ vẫn luôn như thế. Chỉ biết ở đó ra lệnh và ra lệnh, chưa bao giờ đặt mình ở vị trí của cô mà bận tâm hay suy nghĩ.

Thật ra, hôm nay cô muốn điện Bạch Tư Vũ nói với Bạch Tư Vũ một tin vui. Cô có thai rồi, nhưng đến cơ hội để nói ra cũng không có.”

Nhìn trên bàn ăn, những món ăn mà Bạch Tư Vũ thích ăn, chai rượu mà Bạch Tư Vũ thích uống. Nhưng người đàn ông đó chẳng hoài nhìn đến hay để mắt.

Vào ngày này, hai tháng trước Bạch Tư Vũ về nhà lúc nào cũng trong bộ dạng say rượu. Nhưng hôm đó, Bạch Tư Vũ loạn trí đã nhầm cô với chị gái Mục Tử Du. Dù cô van xin ra sao, khóc như thế nào cũng không thể nào lay động được Bạch Tư Vũ. Bạch Tư Vũ mặc kệ cô than khóc hay van xin vẫn cường ngạnh tiến vào xâm phạm cô.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy Bạch Tư Vũ đã tát cô và mặc sức chà đạp cô, không nghe cô giải bày và khẳng định cô gài bẫy Bạch Tư Vũ.

“Tôi không ngờ cô lại bẩn thỉu và hèn hạ như thế, cô thiếu hơi đàn ông lắm không? Nếu thiếu hơi đàn ông quá thì nói với tôi, tôi kêu người đến thỏa mãn cho cô. Cô thừa biết tôi yêu Du Nhi mà cô còn bò lên giường của tôi, cô không còn liêm sỉ nào nữa sao.”

Mặc kệ Mục Tịch Nhi giải thích như thế nào, Bạch Tử Du cũng không thèm quan tâm, mặc định việc phát sinh quan hệ ngày hôm qua là do cô sắp đặt.

Anh dung dây nịt ra sức trói hai bàn tay cô, như một người điên loạn ra cuồng bạo cô thêm một lần nữa, rồi một lần nữa. Cho đến khi Mục Tịch Nhi ngất đi trong nước mắt và đau đớn. Kể từ ngày hôm đó, Bạch Tư Vũ không còn xuất hiện trong biệt thự một lần nào nữa.

Sau sự việc ngày hôm đó, anh và cô tạo ra một sinh mạng mới. Cô những tưởng rằng, khi anh biết tin này thì mối quan hệ của hai người sẽ có một diễn biến khác đi. Cuộc hôn này, một lần nữa sẽ có thêm sinh khí và hạnh phúc hơn.

Từng giọt nước mắt cô rơi trên má “Cục cưng à! Mẹ cứ nghĩ rằng chỉ cần mẹ báo tin này cho ba con, thì ba con sẽ dành cho mẹ một góc nhỏ, góc nhỏ thôi trong tim của ba con.”



“Nhưng mẹ đã sai, mẹ tự đề cao bản thân mình quá rồi.” Giọng nói của Mục Tịch Nhi ảm đảm và yếu ớt dần.

Cô những tưởng rằng, sau nhiều năm sống chung thì tình yêu của cô dành cho anh sẽ cảm hóa được một phần nào trái tim sắt đá của anh. Nhưng cô đã quên rằng, Bạch Tư Vũ và cô kết hôn bất đắc dĩ, cô là người gả thay cho chị cô. Cô chưa từng một lần nào chen chân được vào trái tim anh.

Ngày cô biết mình có thai, cũng là ngày anh muốn cuộc hôn nhân này kết thúc và anh sẽ bắt đầu cuộc hôn nhân mới chị của cô.

Nguyên một đêm thức trắng, Mục Tịch Nhi như một cái xác không hồn ngồi trên ghế, nước mắt đã cạn. Người đàn ông cô yêu nhiều năm giờ đây cô sẽ quên anh, đủ dứt khoát để được ra quyết định buông cuộc hôn nhân này và anh.

“Mẹ xin lỗi con, mẹ biết quyết định này rất bất công với con. Nhưng mẹ biết đây là quyết định tốt nhất cho con và mẹ, cả anh ta. Tốt nhất anh ta không nên biết đến sự tồn tại của con.’’

Sau khi quyết định xong, Mục Tịch Nhi đứng lên đi vệ sinh cá nhân. Nhưng hơi lao đảo vì đã ngồi yên trong một thời gian dài, thay một chiếc áo mà Bạch Tư Vũ thích nhất khi cô mặc nó.

Chiếc váy trễ vai màu xanh nhạt, chất vải mềm mại như nước. Chiếc váy này, cô chỉ mặc vào những trường hợp đặc biệt nhưng hôm nay cô quyết định mặc nó.

Hôm nay, kí giấy ky hôn ở công chứng đúng là dịp đặc biệt. Vậy địp đặc biệt nên cô mặc váy này.

Chuông cửa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Mục Tịch Nhi. Mục Tịch Nhi mở cửa, thì ra là Vân Thiên là trợ lý của Bạch Tư Vũ.

“Phu nhân, chúng ta đến giờ rồi chúng ta mau đi thôi. Boss đang đợi người ở sở pháp lý.”

Mục Tịch Nhi nói: “Tôi biết rồi, tôi cần mang theo giấy tờ nào không?”

Vân Thiên lịch sử đáp: “Mọi thủ tục tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, phu nhân chỉ cần đến ký tên thôi.”

Tuy cô đã biết sẵn câu trả lời, nhưng lời nói như vạn tiễn xuyên tâm găm vào tim cô. Cô không biết từ bao giờ Bạch Tư Vũ đã chuẩn bị sẵn hết tất cả những điều này. Một tuần, một tháng hay ngay từ đầu khi biết cô là người gả thay thì anh đã chuẩn bị sẵn rồi.