Chương 58: Ba...

Bạch Tử Thiên đứng ngoài ban công hóng gió anh cầm ly rượu trong tay khẽ nâng lên uống một ngụm. Từ khi trở về từ công ty ANA anh luôn nghĩ về cậu bé đã gặp lúc chiều, khi nhìn thấy tiểu Bảo trong lòng anh đã có một cảm giác rất lạ mà chính anh cũng không hiểu được đó là gì. Còn giọng nói dịu dàng của cô gái đó, tại sao lại quen thuộc đến như vậy.?? Từng suy nghĩ cứ lần lượt lấn áp cả tâm trí và đang dần dần thôi thúc anh đi điều tra về mẹ con của tiểu Bảo..

- Tử Thiên.....

Một giọng nói ỉu điệu vang lên bên tai anh sau đó là một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau khiến anh vô cùng khó chịu, gỡ đôi tay đó ra khỏi người mình anh quay lại nhíu mày nhìn người phụ nữ ăn mặc lố lăng trước mặt.

- Có chuyện gì không?

- Chỉ là Hân Nhiên nhớ anh, muốn gần gũi với anh thôi..

Lục Hân Nhiên giọng dùng nói mềm mại nhất dành cho Bạch Tử Thiên rồi ngã vào vòm ngực săn chắc của anh.

Nhưng nhanh chóng lại bị Bạch Tử Thiên đẩy ra anh lạnh nhạt nói..

- Cô thừa biết tôi chẳng thể nào yêu cô, tại sao vẫn cố chấp chịu thiệt thòi về mình.?

- Tại vì sắp hết một năm chúng ta tìm hiểu nhau rồi, anh hiểu rõ em, em cũng hiểu rõ anh chúng ta đến với nhau cũng là điều hiển nhiên, và ý của mẹ anh cũng là như vậy. Em không cần biết trước đây anh yêu người đó như thế nào nhưng mà người đó đã rời bỏ anh từ rất lâu rồi. Người ta không cần anh, sao anh còn phải nhớ nhung hạng người không ra gì đó.

* chát* một cái tát dáng xuống đôi gò má Lục Hân Nhiên, trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe Bạch Tử Thiên lãnh khốc lên tiếng..

- Người phụ nữ của tôi, không ai có tư cách được nói đến. Tôi mà còn nghe một lần nào nữa thì sau này đừng hòng thốt ra được bất cứ từ nào.

Lục Hân Nhiên ôm gò má đã đỏ ửng tức giận nhìn theo Bạch Tự Thiên lướt qua đi vào phòng.. Cô nhếch môi khinh bỉ khẽ nói..

- Anh cứ chờ đó cho tôi. Ngày tàn của anh sắp tới rồi đó.

- -------BẠCH ĐỈNHTHIÊN--------

- Chủ Tịch công ty chúng ta liên tục bị thâm hụt ngân sách, hàng loạt hợp đồng bị hủy vô lí do, những khách hàng gần đây cũng không ngừng đòi tăng phí hợp đồng.. Quan trọng là có người còn tung tin đồn Tập Đoàn chúng ta làm ăn phi pháp..

"Dương Triết đứng bên bàn làm việc của Bạch Tử Thiên dè dặt báo cáo cặn kẽ từng vấn đề vừa xảy ra với anh.."

- Tôi biết rồi...Không còn việc gì nữa thì cậu về làm việc đi..

- Dạ. Nếu Boss có cần gì cứ gọi cho em.

"Dương Triết khẽ cúi đầu chào anh rồi ra ngoài"

Bạch Tử Thiên xoa mi tâm anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế nhắm mắt thư giản một chút,

Gần đây công ty liên tục xảy ra chuyện khiến anh bận đến mức đầu óc gần như quay cuồng đến ăn uống cũng qua loa cho xong bữa, bệnh cũ cũng từ đó mà tái phát khiến anh phải dùng đến thuốc giảm đau..

[ Đình Đình..Giá như bây giờ có em bên cạnh thì mọi mệt mỏi buồn phiền này sẽ chẳng bám được lên người anh rồi. Đình Đình ngốc, em thật nhẫn tâm..]

"Cốc..Cốc.Cốc "

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ đang trong đầu, anh chỉnh lại tư thế ngay ngắn, nét mặt lạnh lùng rồi mới lên tiếng..

- Vào đi..

Thẩm Thần mở cửa bước vào anh cúi đầu cung kính chào Bạch Tử Thiên..



- Boss..

- Có tin tức gì sao?

Bạch Tử Thiên xoay ghế rời khỏi bàn làm việc đi đến tủ rượu lấy ra một chai Glenfiddich 15 đặt xuống bàn rồi ngồi xuống sô pha rót rượu..

- Ngồi đi..

Thẩm Thần ngồi xuống đối diện anh rồi lấy trong túi quần ra một sấp ảnh đẩy về phía Bạch Tử Thiên..

- Đây là số ảnh thám tử vừa chuyển đến cho em sáng nay, nhưng chỉ là một nam một nữ ngồi uống nước nói chuyện với nhau bình thường..

Bạch Tử Thiên cầm lên một trong số sấp ảnh nhìn vài giây, môi anh khẽ tạo thành một nụ cười hài lòng. Anh quăng bức ảnh xuống bàn, uống cạn rượu trong ly rồi khinh bỉ nói..

- Nhìn bằng mắt là bình thường nhưng cuộc nói chuyện chắc sẽ rất thú vị đó..

- ---------------

Hơn 8 giờ tối anh rời khỏi công ty nhưng chẳng muốn về nhà, lang thang mấy vòng quanh thành phố rồi dừng xe trước cổng Tập Đoàn ANA.. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại dừng ở đây, chỉ là thấy có chút nhớ nhung đứa bé đó, mang chút hi vọng đến đây là xem có may mắn gặp lại hay không, nhưng trong thâm tâm quan trọng nhất là muốn được thấy mặt cô gái có giọng nói dịu dàng quen thuộc đó.... Anh hi vọng đó là người mà anh đã không ngừng nhớ nhung suốt mấy năm trời..

Đợi chờ hơn 30 phút nhìn từng người từng người đi ra nhưng chẳng thấy người mình đang chờ

- Không có cậu nhóc thì dù người đó có đi qua mình cũng đâu biết là ai mà mong với chờ...

Anh cười chua chát tự chế giễu bản thân.. đang định lái xe đi thì hình ảnh một lớn một nhỏ đang dắt xe ra từ phía cổng khiến mắt anh sáng lên, tuy chỉ nhìn thấy từ phía sau nhưng anh lại chắc chắn rằng cậu bé đó chính là tiểu Bảo..

Anh nhanh chóng xuống xe rồi gọi to..

- Tiểu Bảo..

Giọng nói thân thuộc này khiến sóng lưng Đường Uyển Đình nhất thời căng cứng lên, cô chẳng dám quay lại nhìn người vừa gọi tiểu Bảo vì cô sợ đó chính là người cô đã rất nhớ nhưng chẳng một lần nào dám nhìn lại anh vì sợ bản thân không thể mạnh mẽ để rời xa anh thêm lần nữa..

Lúc này Bạch Tử Thiên đã đến gần hơn anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Uyển Đình nhíu chặt mày..

- Mẹ ơi là chú này hôm qua đã giúp con tìm mẹ đó..

Giọng nói non nớt của tiểu Bảo vang lên khiến cô càng thêm bối rối còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì giọng nói đó lại lần nữa vang lên..

- Đình Đình...

Thấy Đường Uyển Đình chẳng quay lại nhìn Bạch Tử Thiên, cũng chẳng trả lời anh, tiểu Bảo khẽ lay lay cánh tay cô nhỏ giọng nói..

- Mẹ ơi chú gọi mẹ kìa, mẹ có quen chú sao? Sao mẹ không quay lại nhìn chú vậy?

Đôi vai Đường Uyển Đình khẽ run lên, cô che miệng khóc tránh tiếng nấc phát ra ngoài..

Anh đến gần Đường Uyển Đình đặt hai tay lên vai cô giọng đã run run nhẹ nhàng hỏi..

- Là em đúng không...



Anh xoay người cô lại, Đường Uyển Đình cúi gầm mặt chẳng dám nhìn anh mà ngã vào lòng anh bật khóc như một đứa trẻ...

- Em xin lỗi....

Đường Uyển Đình nói trong tiếng nấc cô ôm chặt lấy anh..

- Đình Đình em vừa ngốc lại còn nhẫn tâm, em nói đi là đi biền biệt mấy năm trời còn kêu anh tìm người khác. Nhưng tìm mãi anh chẳng thấy ai tốt hơn em, chẳng ai hợp với anh hơn em, chẳng ai yêu anh, chăm sóc anh chu đáo như em nên đành phải chờ ngày gặp lại em, cuối cùng thì anh cũng chờ được ngày này rồi, anh nhớ em..

Bạch Tử Thiên cũng nghẹn ngào, anh ôm chặt cô vào lòng chỉ sợ cô sẽ lại biến mất thêm lần nữa..

Hai người đang đắm chìm trong giây phút tương phùng hạnh phúc mà chẳng ai còn nhớ đến vẫn còn một nhân vật đứng đó nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

- Mẹ ơi... còn tiểu Bảo.. mẹ không thương tiểu Bảo nữa hả, sao mẹ không ôm tiểu Bảo...

Tiểu Bảo lay lay vạt áo Đường Uyển Đình mếu máo nói...

Câu nói đáng thương của cậu bé nhất thời tách anh và cô ra... Đường Uyển Đình lau nước mắt ngồi xuống ôm tiểu Bảo vào lòng dỗ dành..

- Không có.. mẹ thương tiểu Bảo nhất...

- Vậy chú đó là ai sao mẹ lại ôm, mẹ còn khóc nữa..?

- Tiểu Bảo rất muốn gặp ba đúng không? Chú này biết ba con đang ở đâu đó..

- Có thật không mẹ?

Tiểu Bảo hai mắt sáng rực nhìn cô..

- Thật...

Đường Uyển Đình gật đầu khẽ cười khẳng định.

Tiểu Bảo quay qua nhìn Bạch Tử Thiên đôi môi nhỏ nhắn chuyển động giọng nói non nớt xen lẫn tia hi vọng hỏi anh..

- Chú ơi chú có biết ba Tử Thiên của con ở đâu không?

Câu nói của tiểu Bảo vừa vang lên từ khóe mắt anh đã rơi ra một giọt nước mắt, anh ngồi xổm xuống kéo tiểu Bảo về phía mình ôm vào lòng...

- Ba là ba Tử Thiên của con đây... Ba xin lỗi...

Tiểu Bảo đơ người vài giây vì bất ngờ, cậu nhìn Bạch Tử Thiên một lúc rồi nhìn Đường Uyển Đình khẽ hỏi..

- Chú là ba của con thật hả mẹ?..

Đường Uyển Đình mỉm cười hạnh phúc rồi dịu dàng trả lời..

- Bạch Tử Luân người đang ôm con chính là ba Bạch Tử Thiên của con.. Con gọi ba đi....

Tiểu Bảo hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, cậu ôm chặt Bạch Tử Thiên khẽ gọi...

- BA...