Chương 14: Bỏ Thuốc..

_7 giờ sáng vừa bước vào văn phòng Đường Uyển Đình đã thấy Dương Triết đang ngồi trên bàn làm việc của mình mắt cô đã sáng lên như hai cái l*иg đèn, cô liền hát ngay một tuồng "trách móc và than thở"....

- Anh Dương Triết cuối cùng thì anh cũng trở lại rồi, anh có biết là ba ngày qua em đã bận đến mức quên ăn quên ngủ luôn không hở... hợp đồng rồi bản kế hoạch ở dưới đưa lên đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi, một mình em thật sự là giải quyết không xuể. Ai nói thư ký của boss là việc nhẹ lương cao chứ.. rõ ràng là một lời đồn vô căn cứ mà... aizzz đau lưng nhức mỏi mệt chết tôi rồi...

Dương Triết nhìn điệu bộ than vãn buồn cười của cô mà lắc đầu cười khúc khích anh cầm một túi quà đi đến đặt lên bàn trước mặt cô rồi nói:

- Có quà đền bù cho em là đặc sản ở quê anh đó..

Hai mắt Đường Uyển Đình lập tức long lanh cô nhìn vào túi quà rồi nhìn Dương Triết cười thật tươi..

- Oazz.. em rất thích cảm ơn anh Dương Triết nhiều nha..

- Không có gì. chỉ là chút quà vặt thôi mà..

Mà Uyển Đình nè mấy hôm nay tâm trạng của boss ổn không?

Nghe Dương Triết hỏi về anh cô liền thu nụ cười đang rạng rỡ trên môi lại rồi thờ ơ trả lời anh:

- Boss đã ba ngày rồi không đến công ty.. nên nhiều việc cần xử lý vẫn chưa được giải quyết..

"Dương Triết ngạc nhiên nhìn Đường Uyển Đình "

- Anh ấy có chuyện gì sao? Trước giờ boss chưa từng vắng mặt ở công ty quá hai ngày.. Em có gọi cho anh ấy không?



- Em không dám gọi.. anh gọi đi xem sao..

" Đường Uyển Đình vừa lật lật xấp tài liệu trong tay vừa thản nhiên trả lời anh như không hề quan tâm đến, nhưng thật ra lòng cô bây giờ đã nóng như lửa đốt một ngày không thấy anh cô đã cảm thấy khó chịu không thể nào chịu nổi, nhưng cô không dám gọi cho anh, chỉ sợ sẽ làm phiền đến anh, Cô cũng lo cho sức khỏe của anh, không biết anh đã khỏi bệnh hay chưa? Nhưng bên cạnh anh nhiều người như vậy lại có bạn gái, cô có quan tâm điều đó có lẽ cũng sẽ không cần thiết"..

Cùng lúc đó, trong một căn phòng nghỉ xa hoa của khách sạn lớn nhất thành phố S một đôi nam nữ Không một mảnh vải che thân đang ngủ trên giường..

Ánh nắng sáng khẽ xuyên qua rèm cửa rọi vào gương mặt điển trai đang nằm trên giường,

Anh khẽ động đậy mi tâm rồi từ từ mở mắt ra thích ứng với ánh sáng bên ngoài anh đưa tay lên xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy, nhận ra đây không phải phòng mình mà là một nơi hoàn toàn xa lạ Bạch Tử Thiên nhìn xuống phía bên cạnh mình thấy Hàn Yên Nhi đang nằm đó ngủ say sưa trong chăng cả hai còn không một mảnh vải dính da..

Anh suy nghĩ, từng hồi kí ức tối qua liên tục hiện ra trong đầu anh...

- Anh hai.. mẹ nói anh vừa mới khỏi bệnh dặn anh uống ít thôi "Bạch Tử Yên đưa cho anh một ly nước lọc"

Vì nghe Bạch Tử Yên nói là của Trang Nhã Linh đưa tới nên anh không chút nghi ngờ mà uống một ngụm lớn..

Đây là bữa tiệc chia tay của Hàn Yên Nhi, được tổ chức trong một khách sạn năm sao đặt biệt đã được cô bao trọn một đêm nên chỉ có khách khứa của cô mời đến.. ngay cả Trang Nhã Linh và Bạch Tử Phong ba mẹ của anh cũng có mặt đương nhiên cũng không thể vắng mặt Bạch Tử Yên. Còn Bạch Tử Thiên vì bị Trang Nhã Linh thuyết phục mãi đến mức đòi sống đòi chết anh mới chịu đến, Vừa đến bữa tiệc anh đã tìm một góc không ai để ý mà ngồi tự nhâm nhi rượu một mình.

Anh là người tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại rất có hiếu, ba anh Bạch Tử Phong năm năm trước vì công ty xảy ra biến cô lớn xuýt chút nữa đã phá sản mà lâm trọng bệnh, từ đó sức khỏe của ông đã rất yếu không thể chịu được kích động cũng không được tức giận nếu không sức khỏe trở nặng thì khó mà qua khỏi. Lúc này anh đã quay về từ Mỹ mà giúp Tập Đoàn Bạch Gia vực dậy một tay anh khôi phục lại toàn bộ hệ thống của công ty truy tìm ra một số nội gián đã bán thông tin ra ngoài dẫn đến tình trạng công ty đến bên bờ vực suy sụp. Từ đó vì biết sức khỏe mình không tốt mà Bạch Tử Phong đã giao lại toàn bộ cổ phần, quyền hạn cho Bạch Tử Thiên quản lý công ty. Từ Bạch Thị anh đã đổi thành BẠCH ĐỈNH THIÊN một tập đoàn phát triển toàn cầu như hiện nay.

Quay lại tại bữa tiệc.. sau khi uống nước mà Bạch Tử Yên đưa tới một lúc sau cả người anh liền thấy khó chịu, thần trí bắt đầu chao đảo biết mình đã bị bỏ thuốc anh dùng chút sực lực còn lại định rời khỏi đây nhưng tiếc là thuốc quá mạnh cộng thêm thân thể anh vừa mới khỏi bệnh còn chưa lấy lại sức nên đã không thể chống đỡ được anh loạng choạng đứng dậy đi còn chưa được ba bước cả người anh đã ngã xuống đất.

Hàn Yên Nhi nãy giờ vẫn ngồi cách đó không xa quan sát anh, thấy con mồi của mình đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô nhếch môi rồi lấy điện thoại ra gọi người tới mang anh đi. Vì chỗ anh ngồi đặt biệt khuất tầm nhìn, khách khứa lại đông nên Hàn Yên Nhi đã dễ dàng ra tay mà không bị một ai phát hiện