Chương 43: Tiểu bảo mất không chế

Mọi người ăn cơm tối xong, Tô Dương Dương lên lầu giúp Tiểu Bảo tắm rửa.

Nhìn cơ thể bé bỏng trắng trắng mềm mềm của cậu đang ngồi trong bồn tắm thiết kế dành riêng cho trẻ con, trong lòng cô không nhịn được căng thẳng.

Cô không hiểu rốt cuộc gặp phải chuyện gì, làm một đứa bé lúc đó chỉ ba tuổi không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Tiểu Bảo thấy Tô Dương Dương không nói chuyện, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Dương Dương cầm khăn tắm to, bao cậu nhóc ướt đẫm lại, ôm lên đầu gối.

Sau đó dùng khăn lông khác giúp cậu lau tóc.

Lúc sau lau khô, Tô Dương Dương dùng tay thọt lét cậu.

Thân thể Tiểu Bảo run rẩy, bắt đầu văn vẹo.

Tô Dương Dương một tay giữ vững người cậu, một tay nhẹ nhàng đặt dưới nách cậu, chọc trên chân nhỏ.

Tiểu Bảo vặn vẹo vài cái, sau đó cơ thể cậu đột nhiên không cử động nữa, khuôn mặt kinh hoảng nhìn Tô Dương Dương, lộ ra biểu cảm sợ hãi.

Tô Dương Dương phát hiện trạng thái bất thường của cậu, dừng động tác trên tay.

Vừa định an ủi, thì nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Bảo.

Hàn Khải Uy và Lưu Tử Xuyên dưới lầu đang thảo luận việc kiểm tra.

Công việc tiến hành thế nào, thì nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của Tiểu Bảo.

Hàn Khải Uy nhanh chóng xông lên lầu.

Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ tím lại hét, bộ dạng rất đau khổ.

"Em làm gì nó?" Hàn Khải Uy lạnh giọng nói, ôm Tiểu Bảo từ trong tay Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương bị giọng điệu lạnh lùng của anh đâm đau lòng, nhưng thấy bộ dạng của Tiểu Bảo, lại rất lo lắng: "Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, bé đột nhiên như vậy."

Hàn Khải Uy lướt mắt nhìn cô, ôm Tiểu Bảo về phòng.

"Không sao rồi, ba ở đây, ngoan, không ai có thể tổn thương con, biết không?" Hàn Khải Uy vừa ôm cơ thể nhỏ bé của cậu, vừa nhẹ giọng dỗ.

Giọng nói lười biếng hấp dẫn ngày thường, lúc này càng trầm thấp, có sự ấm áp nồng đậm.

Tô Dương Dương nhìn bóng lưng Hàn Khải Uy, nuốt sự đau đớn trong lòng xuống, nhanh chóng thu dọn đồ đạc phòng tắm.

Tiểu Bảo được Hàn Khải Uy an ủi, tiếng kêu sắc bén từ từ yếu đi, khuôn mặt nhỏ cũng từ từ từ tím chuyển sang trắng, cơ thể cũng không run rẩy nữa, ngoan ngoãn để Hàn Khải Uy ôm.

Để Tiểu Bảo úp vào hõm vai Hàn Khải Uy, đôi tay nhỏ mủm mĩm ôm chặt cổ Hàn Khải Uy.

Bàn tay to của Hàn Khải Uy nhẹ vỗ lưng non nớt yếu ớt của cậu: "Ngoan, đừng sợ. Ba sẽ luôn ở bên con, sẽ không để con một mình nữa."

Hàn Khải Uy thấp giọng như vậy nói với Tiểu Bảo gần một tiếng, Tiểu Bảo mới ngủ.

Hàn Khải Uy lúc này mới nhẹ nhàng thay đồ ngủ cho cậu, đặt cậu lên giường nhỏ.

Lưu Tử Xuyên tranh thủ lúc này làm kiểm tra toàn thân cho Tiểu Bảo: "Kiểm tra tâm lý đợi lúc tâm trạng Tiểu Bảo ổn định rồi làm, đợi có kết quả báo cáo, tôi sẽ lại đến một chuyến."

"Vất vả rồi."

"Ông Hàn quá khách sao rồi, thời gian không sớm nữa, không làm phiền hai người nghỉ ngơi, tạm biệt."

Quản gia tiễn Lưu Tử Xuyên rời đi.

Tô Dương Dương nhìn Tiểu Bảo đang ngủ và Hàn Khải Uy ngồi bên giường ánh mắt không rời Tiểu Bảo giây nào, nói: "Xin lỗi, em không biết sẽ trở nên như vậy."

Tay Hàn Khải Uy nhẹ nhàng xoa bàn tay mủm mĩm của Tiểu Bảo: "Lời lúc nãy của tôi làm em khó chịu sao?"

Tô Dương Dương không nghĩ tới anh sẽ hỏi chuyện này, nhẹ giọng nói: "Không có."

"Sau khi nó gặp em thì rất ít khi xuất hiện tình trạng đột ngột la hét, tôi cho rằng nó đã có thể hoàn toàn tiếp nhận em, không nghĩ tới, vẫn không được."

"Có phải vì lúc nãy em làm một số động tác không nên làm với bé, mới làm bé nhớ tới cái gì?"

"Em làm gì?" Sắc mặt Hàn Khải Uy trở nên nghiêm túc.

"Em lúc nãy thọt lét bé một chút, vừa bắt đầu bé trốn. Sau khi trốn một lát, bé bắt đầu la hét. Đây là bé nhớ tới chuyện trước đây, hay là bé không có cách nào tiếp nhận tình huống bé không thể kháng cự, chỉ có thể dùng tiếng hét để thể hiện?" Tô Dương Dương nghiêm túc nói.

"Lúc nó xảy ra chuyện, chúng ta đều không ở bên cạnh, sau khi anh chạy tới bệnh viện, nó ôm anh khóc. Từ lúc đó, nó không thể tiếp nhận sự tiếp xúc của người khác, cũng không mở miệng nói chuyện nữa."

"Bé rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tô Dương Dương có chút tò mò.

Cô nghĩ, có lẽ làm rõ quá trình Tiểu Bảo xảy ra chuyện, sẽ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Hôm nay quá trễ rồi, em nghỉ ngơi trước, sau này anh sẽ nói cho em biết." Hàn Khải Uy nhàn nhạt nói.

Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy không có ý tiếp tục nói, bèn nói: "Vậy em đi ngủ đây, có chuyện cần giúp đỡ thì gọi em."

"Ừ."

Tô Dương Dương đóng cửa đi ra, nhớ tới bộ dạng lúc nãy của Tiểu Bảo, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

***

Ngày hôm sau.

Tô Dương Dương thức dậy sớm, Thím Lê đã làm bữa sáng ở phòng bếp.

Tô Dương Dương gõ cửa phòng Tiểu Bảo.

Sau đó có chút lo lắng bất an đứng ở cửa đợi.

Một lát sau bên trong truyền tới tiếng bước chân, cửa phòng đóng chặt được mở ra, lộ ra khuôn mặt Hàn Khải Uy có chút mệt mỏi.

Rõ ràng tối qua không nghỉ ngơi tốt.

"Tối qua anh không ngủ?"

"Có ngủ một lát."

"Tiểu Bảo vẫn ổn chứ?"

"Tâm trạng trước mắt còn chưa ổn định, em ăn sáng trước, không cần đợi chúng tôi."

"Không cần đi bệnh viện xem sao?"

"Đi lúc này chỉ sẽ làm tâm trạng nó sụp đổ lần nữa, đợi tâm trạng ổn định rồi mới có thể làm kiểm tra tâm lý."

Tô Dương Dương gật gật đầu, xuống lầu ăn sáng.

***

Hàn Khải Uy đi về bên giường Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mê mang tỉnh lại.

Hai giây sau thì ngồi bật dậy, cái đầu nhỏ nhìn bốn phía, cho tới lúc nhìn thấy Hàn Khải Uy, sự căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ mới thả lỏng.

Hàn Khải Uy ngồi bên người cậu, giọng ấm áp nói: "Còn khó chịu sao?"

Tiểu Bảo không trả lời. bò vào trong lòng Hàn Khải Uy, ôm chặt anh.

Hàn Khải Uy sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, không đẩy cậu ra.

Đứa nhỏ này bị dọa thì cực kỳ dán anh, căn bản không thể rời anh nửa bước.

Hàn Khải Uy an ủi Tiểu Bảo nửa ngày mới nói: "Hôm nay tổng công ty tổ chức họp tổng kết năm, ba không thể vắng mặt, con có muốn đi theo ba không?"

Thân thể Tiểu Bảo run rẩy, do dự gật gật đầu.

"Vậy dậy đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng thì đi. Mami còn ở dưới lầu đợi."

Tiểu Bảo nghe vậy ôm Hàn Khải Uy, dụi dụi anh, không biết muốn biểu đạt điều gì.

...

Tô Dương Dương đang thương lượng có nên mang bữa sáng lên lầu không với Thím Lê, thì nhìn thấy Hàn Khải Uy ôm Tiểu Bảo mặc áo len con vịt vàng xuống lầu.

Tô Dương Dương vội giúp Hàn Khải Uy kéo ghế, hỏi: "Anh và Tiểu Bảo muốn ăn gì?"

"Anh húp cháo, cho Tiểu Bảo sữa chua."

Tô Dương Dương đứng dậy đến phòng bếp lấy một phần sữa chua Thím Lê vừa hâm xong.

Hàn Khải Uy cầm muỗng đặt trong tay Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo tư từ ăn, lại từ đầu tới cuối không có ý xuống khỏi người Hàn Khải Uy, tự mình ngồi.

Tô Dương Dương nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tới thời gian cô đi làm rồi: "Nếu không hôm nay em xin nghỉ một ngày? Tối qua anh không nghỉ ngơi tốt."

"Em đi làm đi. Tiểu Bảo bây giờ chỉ bám anh, em ở nhà hiệu quả cũng không lớn."

Tô Dương Dương nghĩ nghĩ cũng phải, nói: "Vậy có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em."

Nói xong, Tô Dương Dương cầm túi rời đi.