“Em xem TV nhiều rồi.” Hàn Khải Uy lành lạnh trả lời.
Tô Dương Dương cũng bị suy đoán của mình làm quẫn bách: “Chẳng lẽ tôi phải tin anh yêu tôi? Đầu óc của tôi cũng không bị nước vào.”
Hàn Khải Uy không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dương Dương: “Có phải phản ứng của em hơi bình tĩnh rồi không, người phụ nữ khác nghe thấy anh nói cưới cô ta, chỉ hận không thể lập tức nhào lên. Chỉ có người phụ nữ không có mắt nhìn là em sợ đến tránh không kịp.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin người đàn ông có tiền nhất Thành phố Thương đột nhiên yêu tôi? Tiểu thuyết cũng không viết như vậy có được không?”
“Ý của em là muốn từ chối lời cầu hôn của anh?”
“Tôi có lý do đồng ý sao?”
Hàn Khải Uy mỉm cưới đến gần Tô Dương Dương: “Tôi lấy mất lần đầu tiên của em rồi, em cũng không có ý muốn gả cho anh sao?”
“Ha ha.” Tô Dương Dương cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy phát hiện anh thật sự không có chút sức hấp dẫn nào với người phụ nữ này: “Cô gái, sau khi gả cho anh, sự trong sạch, danh dự của em đều được cứu lại, em còn gì phải ghét bỏ chứ? Hơn nữa, sau khi gả cho anh, em còn có thể kí©h thí©ɧ hai tiện nhân kia. Một mũi tên trúng ba con nhạn, đầu em bị nước vào rồi mới cứ mãi từ chối anh.”
“Anh điều tra tôi?!”
“Chút chuyện kia của em còn cần phải điều tra à?”
“Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết.”
“Đó không chỉ là chuyện của em!”
Tô Dương Dương khó hiểu nhìn Hàn Khải Uy: “Trước kia sao anh lừa được truyền thông và fan não tàn của anh vậy, sao tôi cảm thấy anh và người được nói trên tạp chí tin tức là hai người?! Trên truyền thông nói anh im lặng ít lời, tránh phụ nữ như rắn rết, anh giải thích bây giờ anh là tình hình gì đi?”
“Đối với người phụ nữ anh yêu, anh phải im lặng sao?”
“Anh cút được rồi!” Tô Dương Dương trực tiếp liếc mắt xem thường.
Hàn Khải Uy cười nói: “Anh cút ai đi diễn kịch cho ba mẹ em xem cùng em đây? Em cảm thấy bọn họ sẽ không biết chuyện bài viết sao?”
Tô Dương Dương nghe vậy, sắc mặt xụ xuống, không nói gì.
Hàn Khải Uy nâng cằm Tô Dương Dương: “Đăng ký kết hôn với anh, chuyện này anh giải quyết giúp em.”
Tô Dương Dương tức giận đánh rớt tay Hàn Khải Uy: “Không thể nào!”
Hàn Khải Uy nghiêng mắt nhìn cô một cái, đột nhiên cười lộ ra hàm răng trắng: “Hỏi em, chỉ là tôn trọng em mà thôi. Em không đồng ý, giấy đăng ký kết hôn anh cũng đã lĩnh về rồi.”
Tô Dương Dương trợn to hai mắt: “Anh có ý gì?”
Chẳng lẽ con hàng này còn có thể một mình đi đăng ký kết hôn?
Ủy ban nhân dân cũng chấp nhận loại nghiệp vụ này sao?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, Hàn Khải Uy lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm từ trong túi áo khoác ngoài.
Tô Dương Dương lập tức chấn động đến hỗn độn trong gió.
Cô run tay nhận lấy một quyển sổ nhỏ trong đó, lúc nhìn thấy ảnh chụp và tên bên trong, lập tức hóa đá.
Một lát sau, tiếng hét giận dữ vang vọng khắp bờ biển.
“Hàn Khải Uy, sao anh không đi chết đi hả?!”
Hàn Khải Uy bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ bị đả kích có chút lớn, nhưng lại cảm thấy vô cùng kinh diễm, vô cùng xinh đẹp.
Tô Dương Dương không ngờ tới, cô cứ như thế bị kết hôn.
Ủy ban nhân dân thế nhưng lại có thể đồng ý, có quá đáng sợ rồi đấy.
Sao cô không biết dưới tình hình bản thân người đăng ký kết hôn không có mặt ở hiện trường, cũng có thể làm thay vậy?
Hay là người có tiền thì có quyền?
Tô Dương Dương lật tới lật lui hai lần, cũng không cảm thấy giấy đăng ký kết hôn là giả.
Vì vậy, chuẩn bị xé đi.
Hàn Khải Uy ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở: “Em xé hai bản này, anh vẫn có thể đóng dấu ra cái khác, đừng lãng phí sức lực.”
Tô Dương Dương muốn đập thẳng giấy kết hôn lên trên mặt Hàn Khải Uy, nhưng gan không đủ to, đổi thành đập lên ngực anh, nói: “Đại ca, Chủ tịch Hàn, cậu hai Hạ, cuối cùng anh thấy tôi vừa mắt chỗ nào, tôi sửa còn không được sao?! Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, anh trêu chọc ai không được, vì sao muốn tới trêu chọc tôi chứ?!”
“Ai bảo lúc trước em cứu con tôi, nếu em không cứu, tôi cũng không quấn quýt lấy em.”
“Vì thế, tôi sai rồi?”
Hàn Khải Uy rất tán thành gật gật đầu.
Trong nháy mắt, ngay cả lòng muốn bóp chết Hàn Khải Uy Tô Dương Dương cũng có rồi.
Hàn Khải Uy an ủi vỗ vỗ lưng cô, ngoài miệng lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Đừng nóng giận, chúng ta đã kết hôn rồi, sau này còn có lúc càng giận hơn, đừng sớm tức giận hỏng người. Vậy chẳng phải số được chẳng bù số mất sao!”
Tô Dương Dương đáp lại là dùng giày cao gót đạp mạnh Hàn Khải Uy một cái, sau đó bước nhanh lên xe, lái xe đi mất.
Hàn Khải Uy giũ giũ cát trên giày da, nhìn Maserati của anh dứt khoát rời đi.
**
Tô Dương Dương ném xe của Hàn Khải Uy trên một con đường quốc lộ ở trung tâm thành phố, sau đó bắt xe về nhà.
Cô cũng không tin, không thể làm ra chút tiếng xấu cho Hàn Khải Uy.
Khi về đến nhà, Lưu Mộc Miên đang nấu cơm trưa.
Nghe thấy tiếng mở cửa thì nhô đầu ra, thấy là Tô Dương Dương, nghi ngờ nói: “Sao lại về sớm như vậy?”
“Hôm nay đình công.”
“Vì sao?”
Tô Dương Dương đá đá giày, vô cùng chán nản nằm trên sô pha giả chết.
Lưu Mộc Miên cầm xẻng nấu ăn đi ra: “Cục cưng, trạng thái của con gần đây không đúng, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không.”
Lưu Mộc Miên không tin, ngồi xuống trên sô pha, dịu dàng sờ trán Tô Dương Dương: “Có phải có liên quan với Hàn Khải Uy không?”
Tô Dương Dương im lặng quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
Cô cảm thấy IQ của mẹ mình bỗng chốc cao lên mấy bậc thang.
Lưu Mộc Miên thấy phản ứng của Tô Dương Dương, biết là đoán trúng rồi, nói: “Mấy ngày nay mẹ mua rất nhiều tạp chí về Hàn Khải Uy và tập đoàn Hàn thị trở về, xem mấy bản, phát hiện cậu ta là một người rất có sức quyến rũ, con thích cậu ta cũng không sai. Mẹ chỉ lo lắng con sẽ chịu uất ức. Con tìm một gia đình môn đăng hộ đối, sau này vợ chồng nhỏ hai đứa cãi nhau, con chịu uất ức, mẹ và ba con cũng có thể cầm dao phay đến cửa chém người. Nếu con gả vào loại gia đình như nhà họ Hàn, con bị uất ức, ba mẹ ra mặt cho con thế nào đây.
Tô Dương Dương nghe vậy trong lòng rất ấm áp.
Cô ôm lấy Lưu Mộc Miên, nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng lung tung. Con gái mẹ cũng không phải đèn cạn dầu, người khác cũng không bắt nạt đến trên đầu con được.”
“Bỏ đi. Con người con ấy nhìn bề ngoài thì thấy thông minh, trên thực tế ngốc đến chẳng ra cái gì. Con như vậy chính là kiểu người bị tên lừa gạt lừa mấy lần, cũng vẫn có thể bị lừa tiếp.”
“Bà Lưu, chừa cho con chút mặt mũi có được không?”
“Không được!” Lưu Mộc Miên còn muốn nói gì đó, ở phòng bếp vang lên tiếng ùng ục: “Ôi, canh của mẹ.”
Nói xong, cầm xẻng lên vọt nhanh vào phòng bếp.
Tô Dương Dương nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Lúc này, điện thoại cô reo lên.
Cô lấy điện thoại ra xem thử, phát hiện là một người lạ kết bạn zalo với cô.
Tô Dương Dương nhìn lướt qua ghi chú, suýt chút ném điện thoại đi mất.
Trên ghi chú dửng dưng viết: “Anh là Hàn Khải Uy, không kết bạn với anh, anh sẽ còn một vạn cách khiến em tự nguyện kết bạn.”
Tô Dương Dương im lặng vài giây, cuối cùng ấn “chấp nhận”.
Hàn Khải Uy lập tức gửi một tin nhắn tới.
Hàn Khải Uy: Buổi chiều ba mẹ anh sẽ đến nhà em, em chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.
Tô Dương Dương xù lông, vội vàng đánh một câu.
Tô Dương Dương: Anh lại muốn làm gì?
Hàn Khải Uy: Bọn họ đến nhà em cầu hôn.
Tô Dương Dương: Cút đi!
Hàn Khải Uy: Anh cút rồi, em sẽ thành phụ nữ đã ly hôn.
Tô Dương Dương tức giận bất bình gửi qua một icon đẫm máu.
Hàn Khải Uy không thèm quan tâm.