Chương 2

" Uống xong rồi, chúng tôi đi đây ! tiền tôi sẽ trả cho anh". Mộ Noãn Tâm không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, xoay người nắm tay Lăng Vi bước ra ngoài.

Khi cả hai vừa tới cửa, Lăng Vi bất ngờ túm lấy cô, Mộ Noãn Tâm bối rối quay lại nhìn bạn mình ...

"Noãn Tâm, tôi ... đồ của tôi vẫn còn ở trong quán, tôi phải đi lấy chúng! Cậu có thể đợi tôi ở cầu thang bên kia không?" Không đợi Mộ Noãn nói xong, liền vội vàng xoay người rời đi.

"Vi Vi ... đừng ..." Mộ Noãn Tâm lo lắng nhìn người bạn của mình đã biến mất khỏi đám đông trong nháy mắt. nên cô ấy chỉ có thể làm theo lời đến cầu thang và hồi hộp chờ đợi ...

ở góc quán bar.

“Anh Báo… Tôi đã mang theo người cho anh rồi, vậy tôi có thể rời đi…” Lăng Vi căng thẳng hỏi, nhìn người đàn ông trước mặt, ngón tay nắm chặt quai túi.

“Đương nhiên, tôi đã nói, chỉ cần người cô lấy được vừa ý tôi, tôi sẽ buông tha cho cô… Người phụ nữ này không tệ, tôi rất thích!” Anh Báo đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang lo lắng nhìn xung quanh cách đó không xa, anh đột nhiên quay đầu nhìn Lăng Vĩ bên cạnh với vẻ mặt khinh bỉ,châm chọc nói: "Thật là xui xẻo khi cô ta có một người bạn "tốt" như cô ..."

Lăng Vi sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi, nhìn Anh Báo đang sải bước về phía Mộ Noãn Tâm, đôi mắt rối bời và run lên vì ghen tuông và hận thù điên cuồng!

“Noãn Tâm, đừng trách tôi, tôi không muốn bị những người đàn ông ghê tởm này làm hỏng ... Vì cô luôn nói rằng chúng ta là bạn tốt nhất, vậy thì lần này cô sẽ chịu cho tôi!” Lăng Vi hung hăng nhìn chằm chằm vào cô gái đang rất vất vả để thoát khỏi những người đàn ông đó, rồi nhẫn tâm quay lưng bỏ đi ...



Mộ Noãn Tâm được người của anh Báo kéo lên đầu cầu thang, cô nắm lấy cơ hội, giơ chân lên và đá xuống chân một người đang giữ cô ở phía bên kia ...

“Thằng khốn, chết đi!” Mộ Noãn Tâm tức giận giơ chân đạp một cái thật mạnh vào mông hắn, cả hai lập tức ôm nhau lăn xuống cầu thang…

Thấy vậy, Mộ Noãn không dám do dự, xoay người chạy nhanh về cuối hành lang, trên người đổ đầy mồ hôi,người cô bốc lên một luồng nhiệt khô nóng, như có lửa đốt, thiêu đốt ý thức của cô. . Tất cả đều trở nên mờ ảo...

Nhưng cô không dám dừng lại, bởi vì cô biết nếu bị đám người đó bắt được, đêm nay cô nhất định sẽ chết rất thảm ...

Tiếng chửi thề của Anh Báo từ phía sau truyền đến, "Chết tiệt, một người phụ nữ bị chuốc thuốc cũng không thể trong chừng, vậy bọn mày có ích lợi gì! Bọn mày, mau đem cô ta về đây cho tao ... Còn dám chạy, xem đêm nay lão tử có" chơi" chết cô không!"

Mộ Noãn Tâm âm thầm giật mình, chẳng trách cô thấy nóng như vậy, thì ra là bị trúng thuốc, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cuối hành lang tối đen, hình như có hai người đàn ông, trong giống như hai người vệ sĩ đang đứng. Cô đột ngột dừng lại, thở hổn hển và nhìn về phía trước. Cô không biết bản thân nên tiến vào hay quay lại...

Bởi vì cô đã chạy liên tục từ nãy đến giờ, nên tác dụng thuốc trong cơ thể cũng phát tác cực kỳ nhanh, lúc này khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng đến mức ước gì có thể cởi hết quần áo ra ...

"Anh Báo, cô ấy ở đó ..." Giọng nói phía sau càng ngày càng gần ...

“Nha đầu thối, để xem lần này cô chạy đi đâu!” Giọng nói đầy tàn nhẫn của Anh Báo khiến người nghe không khỏi rùng mình.