Hàn Tuyết U muốn giơ tay mở cửa.
Thẩm Kiều quá sợ hãi, bước nhanh đến kéo tay Hàn Tuyết U.
Hàn Tuyết U có chút ai oán mà cong môi: “Ôi chao, cậu để cho mình nhìn chút đi mà.”
Thẩm Kiều không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào khác, lập tức lôi cô ta trở lại vị trí của mình: “Tuyết U, cậu đừng lộn xôn, bằng không anh ta sẽ ) tức giận.”
“Được rồi, nhìn thấy cậu khó xử như vậy.
Vậy thì chờ sau khi anh ta tan làm là được rồi.
Mà Thẩm Kiều này, cậu Dạ thường xuyên tức giận với cậu sao?”
Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, hơi nghiêng đầu: “Tức giận ngược lại không có, chỉ là việc mình được gả vào nhà họ Dạ là một chuyện rắc rối với anh ta, mà trên đùi anh ta còn bị thương, coi như tính tình không tốt thì mình vẫn có thể giải thích được.”
“Thật sao?“ Hàn Tuyết U nghĩ ngợi: “Thật ra mình cảm thấy anh ta giữ cậu lại ở nhà họ Dạ, nói lên người (} này không tệ lắm, mà lại… Mình nhìn dáng vẻ của anh ta, cũng không giống dáng vẻ của người không có năng lực, cậu Dạ này… Không giống như trong truyền thuyết lắm.”
Mãi mới chờ đến lúc tan làm, sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi, Thẩm Kiều mới dẫn Hàn Tuyết U đến phòng làm việc.
“Xem nhanh một chút, không thể ở đây quá lâu, cũng không được tùy tiện chạm vào đồ vật gì, bằng không sẽ bị phát hiện.”
Ngược lại Hàn Tuyết U rất quy củ, nhìn ngó văn phòng vào cái rồi rời đi với Thầm Kiều.
Trên đường đưa (} cô trở về, trong đầu cô ta đột nhiên hiện ra ý tưởng: “Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, đêm nay mình sang nhà cậu làm khách nhé?”
Nghe thế, Thầm Kiều bị dọa đến run rầy một cái, có chút quái lạ nhìn về phía Hàn Tuyết U: “Tuyết U?”
Hàn Tuyết U có chút không được tự nhiên cười cười: “Ý của mình là, mình sang nhà cậu làm khách nhé, cậu đến nhà họ Dạ lâu như vậy mà chưa có người nào đến thăm cậu phải không? Mình cảm thấy hẳn là mình nên đi một chuyến, {).
để người nhà họ Dạ thấy cậu vẫn có người làm chỗ dựa, vậy thì bọn họ mới không dám bắt nạt cậu.”
Cô ta nói rất có lý, khiến người khác tin phục, Thẩm Kiểu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là buông thõng tầm mắt không nói chuyện.
Hàn Tuyết U thấy cô không nói gì, giống như không vui, trong lòng có mấy phần bối rối, bàn tay đáng lái, xe cũng run rầy mấy lần, sau đó nói: “Nếu như không tiện, vậy thì mình không đi cũng được?”
“Không có gì không tiện, chỉ là mình đang nghĩ… Mình kết hôn lâu như vậy, quả thật chưa có ai đến nhà () họ Dạ thăm mình.”
Động tác lái xe của Hàn Tuyết U dừng lại, nhớ đến cha mẹ cô, bèn an ủi: “Không phải còn có mình sao? Thẩm Kiểu, cậu hoàn toàn có thể xem mình giống như người nhà của „ cậu.
Thẩm Kiều mỉm cười, đột nhiên tiến lên ôm lấy Hàn Tuyết U: “Tuyết U, cám ơn cậu.”
Cuối cùng Hàn Tuyết U cũng trở về nhà cùng Thầm Kiều.
Nhưng mà dù sao cô cũng không có địa vị ở nhà họ Dạ, cho nên Thẩm Kiều dự định hỏi qua ý kiến của ông cụ, trên đường đi gặp phải Dạ Lẫm Hàn.
} Sau khi nghe ý định của cô, Dạ Lẫm Hàn nhẹ giọng giải thích: “Ông nội còn vì chuyện trước đây mà tức giận, cho nên anh đề nghị em không nên đi tìm ông, có chuyện gì thì em nói với anh?”
Thầm Kiều nghĩ ngợi, nói cho Dạ Lẫm Hàn việc đêm nay mời Hàn Tuyết U đến làm khách, nói xong cúi thấp đầu, sợ hãi nói: “Em không biết có thể hay không… Nên mới muốn hỏi ý kiến của ông nội.”
“Không việc gì cả, Thẩm Kiều, bây giờ em cũng là người nhà họ Dạ, những việc này em có thể tự quyết (Cô vợ đánh trảo}.
định, muốn mời bạn bè thì cứ mời đi.”
Dạ Lẫm Hàn vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ, Thẩm Kiều nghĩ có phải mình đã hiều lầm anh ta hay không.
Thẩm Kiều không phát hiện ra xưng hô của Dạ Lẫm Hàn đối với mình đã thay đổi, cũng quên tên mình ở đây là Thẩm Nguyệt.
“Cám ơn anh cả, vậy em đi trước mời bạn mình vào.”
“Được rồi, đi đi.”
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười, đột nhiên giơ tay vuốt đầu cô: “Nghe nói hôm qua em phải nhập viện, cơ thể không sao chứ?”
Động tác xoa đầu quá mức cưng chiều, Thẩm Kiều vô thức lùi về sau {) một bước, lắc đầu: “Cảm ơn anh cả quan tâm, em không bị gì cả, trước tiên em đi đón bạn đã.”
“Anh đi với em.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn đi cùng với Thẩm Kiều đến tiếp đón Hàn Tuyết U.
Thời điểm Hàn Tuyết U nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, hai mắt cô ta lập tức sáng lên, lúc còn đang nghỉ ngờ người đàn ông này là ai, Dạ Lẫm Hàn đã chủ động vươn tay về phía cô ta: “Chào.
cô, tôi là anh cả của Thầm Kiều, Dạ Lẫm Hàn.”
ÁCð vợ đánh tráo} “Chào anh, tôi là Hàn Tuyết U.”
Đời này Hàn Tuyết U gặp qua nhiều người, rất nhanh đã thích ứng, không hề luống cuống bắt tay với Dạ Lẫm Hàn.
“Hoan nghênh cô đến nhà họ Dạ làm khách.”
“Cảm ơn.”
“Hai người cứ thoải mái, tôi có việc đi trước.”
Thẩm Kiều dẫn Hàn Tuyết U lên tầng.
Lúc hai người tiến vào thang máy, Hàn Tuyết U còn hỏi: “Người kia chính là anh cả của Dạ Mạc Thâm sao? Dáng vẻ rất đẹp () trai, mà tính tình còn khá tốt, đối xử với cậu chắc không tệ nhỉ?”
Nghe thế, Thẩm Kiều nhớ lại một chút, sau đó gật đầu: “Đúng, anh cả của Dạ Mạc Thâm quả thực rất tốt.”
“Mặc dù dáng vẻ của anh ta rất đẹp trai, nhưng mà mình cảm thấy… vẫn là Dạ Mạc Thâm có cảm giác hơn! Ánh mắt thâm thúy kia còn mang theo sự mạnh mẽ, chậc chậc…”
Thẩm Kiều nhìn sang với ánh mắt kỳ quái, Hàn Tuyết U ho nhẹ một tiếng: “Khen chồng của cậu đó!”
Lúc đến giữa cửa, Thẩm Kiều lại (} br> đột nhiên khó xử, cô cắn môi dưới đứng ở đó, làm sao cô lại quên mất, hiện tại cô ở cùng một phòng với Dạ Mạc Thâm, nếu như dẫn Hàn Tuyết U đi vào, vậy Dạ Mạc Thâm anh ta… Sẽ đồng ý không? “Sao vậy?”
“Trợ lý Thẩm, hai người về rồi sao?”
Đang suy nghĩ, Tiêu Túc đầy Dạ Mạc Thâm di đến bên này.
Vừa nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, anh mắt Thẩm Kiều chợt thay đổi, vô thức lùi về sau một bước.
Động tác này rơi vào mắt Dạ Mạc Thâm, ánh mắt màu đen toát lên vẻ trào phúng.
(} A, người phụ nữ này thực sự rất Sợ anh, vậy nên mới toát ra sự sợ hãi từ nội tâm, động tác tự nhiên không hề lừa người.
“Ừm, đã về.
Dạ, cậu Dạ… Đây là… bạn của tôi, Hàn Tuyết U.“ Thẩm Kiều nghĩ ngợi, vẫn tiến lên trước một bước, sau đó chủ động giới thiệu Hàn Tuyết U với Dạ Mạc Thâm.
Vừa nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, đôi mắt đẹp của Hàn Tuyết U giống như chỉ nhìn thấy một mình anh, ánh mắt cô ta chăm chú nhìn Dạ Mạc Thâm không rời, sau đó mới nở một nụ cười thương hiệu chào hỏi Dạ Mạc Thâm.
(} “Cậu chủ Dạ, tôi là Hàn Tuyết U, trước đó chúng ta đã gặp qua ở bệnh viện.”
Nói xong, cô ta còn nháy mắt với Dạ Mạc Thâm, trái tim như có con nai chạy loạn.
Đôi mắt lơ đãng của Dạ Mạc Thâm vừa nhấc, ánh mắt lập tức quét về phía cô ta.
Hàn Tuyết U lập tức cảm thấy trái tìm của mình bị nắm lấy! Chính là ánh mắt này! Chính là khí thế này! Người đàn ông như vậy! Thật… Quá ưu tú! Hàn Tuyết U thực sự không nhìn được trái tim đập loạn khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm! Nhưng mà, ánh mắt của Dạ Mạc (} Thâm chỉ lướt qua mặt cô ta rồi thu lại, sau đó thằng tiến rơi vào trên người Thẩm Kiều bên cạnh cô ta.
Thẩm Kiều bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho ớn lạnh sau lưng, cánh môi màu hồng khẽ nhếch, nhỏ giọng giải thích: “Nếu như… Chiếm lấy chỗ của anh, vậy thì tôi dẫn cậu ấy ra ngoài.”
“Hoan nghênh.”
Nhưng, chính lúc này, Dạ Mạc Thâm đột nhiên mở miệng nhìn về phía Hàn Tuyết U.
Giọng nói lãnh đạm, nhưng lại để cho trái tim Hàn Tuyết U điên } br> cuồng nhảy lên.
Tiêu Túc nhìn một màn trước mặt này, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.